Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 922 : Đinh sắt cắm vào đầu (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Mang búa đến.”



Tiểu Điệp đưa búa cho Sở Hán, Sở Hán cắn răng một cái, giơ búa lên cao rồi bổ xuống. Hắn có sức rất lớn,chỉ nện một cái toàn bộ nắp quan tài đã nứt ra, lộ ra mặt người.



Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chăm chú, nàng nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng giống như người đang ngủ bình thường, dung nhan như tuyết, gò má đỏ ửng, trên môi còn thoa chút son, một thân hoa phục, an tĩnh mà nhắm mắt, nhìn từ xa thật giống như đang ngủ.



“Tiểu thư…”



“Đem người ra ngoài.” Giang Tiểu Lâu nói không chút do dự.



Sở Hán thấy Giang Tiểu Lâu lớn gan như vậy, cảm thấy rất đau lòng. Một nữ tử còn trẻ đã không còn, an nghỉ được như vậy, vì sao không để cho nàng nghỉ ngơi, chỉ vì chút hoài nghi trong lòng, thậm chí không quan tâm đến người đã khuất, nửa đêm chạy đến đây đào mộ, Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, tính của nàng thật là cố chấp. Đúng là một người điên từ đầu đến chân.



“Ta không làm. Giang Tiểu Lâu, không được động đến di thể của nàng.” Sở Hán thật sự không nhịn được, nhảy xuống đóng lại nắp quan tài, lại nghe thấy âm thanh của Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm: “Nếu là như vậy, từ này về sau hãy cút khỏi Kim Ngọc Mãn Đường, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”



Câu này quá nghiêm trọng, Sở Hán mạnh mẽ quay đầu, phẩn nộ tới cực điểm, nhưng khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng, gương mặt còn trắng xám hơn cả người chết, vai còn mơ hồ run rẩy, trong lòng hắn run lên, không tự chủ được quay mặt đi chỗ khác, động tác trong tay dừng lại.



“Ta nói rồi, ôm tỷ ấy lên.” Giang Tiểu Lâu lặp lại.



Sở Hán chậm chạp không làm, Tiểu Điệp lại mạnh mẽ nhảy xuống, dĩ nhiên là muốn chấp hành lệnh của Giang Tiểu Lâu. Sở Hán cản nàng lại, từng chữ như phát ra từ kẽ răng: “Ta làm.”



Giang Tiểu Lâu mang theo thi thể của Ly Tuyết Ngưng trực tiếp đi đến dược đường của Phó Triêu Tuyên, sau khi gõ cửa, dược đồng đang ngái ngủ bước ra mở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu một thâm đẫm sương, sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, nhất thời tưởng gặp ma nữ, hoảng hốt hét lên.



“Im miệng.” Sở Hán lạnh lùng nói, đẩy dược đồng ra, đặt người xuống một cái giường nhỏ trong phòng, còn không quên vén lại vạt áo của nàng. Dược đồng trợn mắt lên: “Khuya lắm rồi, đại phu nhà ta không khám nữa.” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy người nằm trên giường hai mắt đóng chặt, trên mặt tuy rằng có son phấn, nhưng gương mặt như đã phù lên, làm cho người ta sinh ra cảm giác khác thường, nhất thời kinh hoảng: “Chết…người chết…”



Đúng vào lúc này, Phó Triêu Tuyên khoác áo khoác đi ra, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã vạn phần kinh ngạc, khi nhìn thấy thi thể Ly Tuyết Ngưng thì càng kinh sợ.



“Ta không quen biết ngọ tác, cũng không tin tưởng ai khác, chỉ có thể giao cho huynh.” Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn hắn.



Nói cho cùng, nàng không tin Ly Tuyết Ngưng vì bệnh mà chết, Phó Triêu Tuyên thở dài, bước lên nói: “Mời tránh ra, ta sẽ cố gắng kiểm tra.” Dược đồng không khỏi nói: “Ngài là đại phu, đâu phải ngọ tác…”



*Ngọ tác: người chuyên khám nghiệm tử thi.



Phó Triêu Tuyên liếc hắn một cái, dược đồng rụt cổ lập tức im miệng.




Khánh Vương phi hít sâu một hơi, xoay đầu lại, không nhịn được nói: “Xin lỗi, trong phủ xấu xa u ám như vậy đó, là ta không quản giáo tốt bọn họ.”



Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy tay Khánh Vương phi lạnh lẽo thấu xương, không khỏi ôn nhu nói: “Vương phi, có thể nói chuyện riêng không?”



Khánh Vương phi gật đầu nói: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”



Chờ khi toàn bộ tì nữ lui hết ra ngoài, Giang Tiểu Lâu mới hỏi: “Vương phi, người biết Tuyết Ngưng làm sao mà chết không?”



Khánh Vương phi nắm chặt ngón tay, ánh mắt cực kỳ bi thương: “Bọn họ đều nói nó bệnh rất nặng, đại phu cũng hết cách.”



Nhìn biểu hiện đau thấu tim gan của Khánh Vương phi, Giang Tiểu Lâu biết bà không nói dối, nhưng thân là chủ mẫu trong nhà, ngay cả nữ nhi của mình làm sao mà chết bà cũng không biết hay sao? Chuyện này đúng là khó tin. Giang Tiểu Lâu hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Vương phi, Tiểu Lâu phải xin lỗi người trước.”



“Con có tội gì?”



Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn bà, nói từng chữ: “Tối qua tiểu nữ đã lẻn vào nghĩa trang, mở quan tài của Tuyết Ngưng ra.”



Khánh Vương phi bỗng nhiên đứng lên, không dám tin mà nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì?”



Gương mặt Giang Tiểu Lâu không chút nào sợ hãi, đôi mắt óng ánh như sao: “Cả người Tuyết Ngưng đầy vết thương, trên đầu bị cắm một cây đinh thật dài. Tất cả những thứ này Vương phi có biết không?”



Sắc mặt Khánh Vương phi càng thêm trắng bệch, trong nháy mắt bà không dám tin những gì Giang Tiểu Lâu đang nói, những lời nói này như sấm sét đánh thẳng vào đầu óc bà, làm cho bà không thể không chấn động. Bà nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu, móng tay gần như cắm chặt vào da thịt đối phương: “Những gì con nói là thật?”



Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chỉ còn lại nghiêm túc, âm thanh chậm rãi: “Nếu có nửa câu giả dối, trời xanh không dung thứ, loạn tiễn xuyên thân.”



Khánh Vương phi bàng hoàng ngã ngồi trên ghế, gương mặt không còn một chút màu, môi run rẩy: “Chuyện này là sao, rốt cuộc là có chuyện gì? Trước kia vẫn còn rất tốt mà, Tuyết Nhi nói không được khỏe muốn đi đến suối nước nóng ở biệt viện để an dưỡng hai ngày, còn ta vì bận rộn nên nói là hôm sau sẽ đến đó với nó, nhưng không ngờ đột nhiên truyền đến tin dữ. Bọn họ đều nói nó chết rồi, ngay cả ta cũng không được gặp nó lần cuối.”



Khi Khánh Vương phi nghe nói Ly Tuyết Ngưng chết liền hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm, đến khi bà tỉnh lại thì những người kia đã đem Ly Tuyết Ngưng liệm vào quan tài. Chuyện này cũng không có gì đáng ngờ, bởi vì Ly Tuyết Ngưng vốn đang bệnh nặng, sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ là Khánh Vương phi không ngờ ngày đó đến sớm như vậy, đột ngột như vậy, làm cho bà không kịp ứng phó. Nỗi khổ của bà, Giang Tiểu Lâu có thể lý giải, nhưng nàng không thể tha thứ những người biết rõ Ly Tuyết Ngưng chết thảm còn đem nàng đưa vào quan tài như không có chuyện gì.



Khí huyết trong lồng ngực Giang Tiểu Lâu như đang lăn lộn, nhưng lại cảm thấy lạnh cả người, như không có chút nhiệt độ: “Cả đời Tuyết Ngưng đều giúp người làm việc thiện, chưa bao giờ làm gì xấu, tiểu nữ cũng không hiểu ai lại có thâm thù đại hận với tỷ ấy, cây đinh sắt cắm thẳng vào đầu đó, vô cùng khủng bố, cả đời tiểu nữ cũng không quên được. Nếu Vương phi nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng đau đớn…”



Như một cái búa tạ đánh thẳng vào tim Khánh Vương phi, bà đột ngột lấy tay che mặt, giọng the thé: “Đừng nói nữa.”