Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 931 : Yêu ma quỷ quái (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Tuổi già mất con, là nỗi bi thảm nhất thế gian. Đi theo sau tử vong chính là đau khổ, gương mặt trắng bệch yếu ớt, tuyệt vọng vô cùng, so với chết đi càng khiến người ta sợ hãi hơn.



Đối mặt với một người mẹ đang bi thương tột độ, cho dù Giang Tiểu Lâu thấu hiểu lòng người đến mấy, cũng không có cách nào an ủi trái tim đang thống khổ kia.



“Vương phi, lẽ ra tiểu nữ nên chọn một thời cơ thích hợp mà nói với người, nhưng sợ bây giờ không nói, sau này…”



Khánh Vương phi ngẩn mặt lên, gương mặt đầy nước mắt, âm thanh oán hận: “Ta nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là kẻ nào hại con gái ta.”



Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Điều tra cái gì, có gì đáng để điều tra?”



Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy một nam tử trung niên đang đi vào, trường bào màu thiên thanh trêu hình trúc, bên hông đeo thắt lưng ngọc, tóc đen nhánh được cột lên bằng kim quan, hàng mi dài trên gương mặt chính trực, đôi mắt u ám sâu xa lóe ra ánh sáng, trên trán và khóe mắt có một ít nếp nhăn nhàn nhạt, gương mặt cực kỳ uy nghiêm.



Bên cạnh hắn có một mỹ phụ trung niên, một thân y phục màu hoa sen, trên mặt trong điểm mộc mạc, mày liễu tinh tế, mắt hạnh tròn xoe, môi anh đào dịu dàng, sống mũi thẳng xinh đẹp, bên tai đeo hoa tai minh nguyệt, cả người xinh xắn lanh lợi, như một mỹ nhân trong tranh, khiến người ta kinh diễm. Nữ tử nếu đã có tuổi, nhất định sẽ già nhanh hơn nam tử, đây là chuyện thường, nhưng đối với nữ tử này thì hoàn toàn ngược lại. Thời gian như ngừng lại với bà, biết rõ là tuổi bà không nhỏ, nhưng ánh mắt lại sáng sủa, thần thái không khác gì thiếu nữ.



Nữ tử lập tức kéo hắn, ôn nhu nói: “Vương gia, Vương phi đang đau lòng, người đừng nhắc chuyện này nữa.”



Khánh Vương phi nghe xong âm thanh yếu mềm như nước đó, đáy mắt bộc phát tức giận, gần như không kềm được lửa hận trong lồng ngực: “Thuận phi, chuyện này liên quan gì tới ngươi.”



Đáy mắt Khánh Vương lóe qua một tia chán ghét không dễ phát hiện: “Vương phi, sao bà lại nghĩ nhiều như vậy, Thuận phi chỉ có lòng quan tâm đến bà, sao lại xuyên tạc ý tốt của nàng ấy?”



“Ý tốt?” Khánh Vương phi vốn luôn dịu dàng ôn hòa nhíu chặt lông mày, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh, tràn đầy cô đơn tịch mịch: “Ta không cần ý tốt đó. Vương gia, con gái của ta chết oan, xin người hãy điều tra từ đầu, trả lại công bằng cho Tuyết Nhi.”



Đáy mắt Khánh Vương mơ hồ có ánh lửa, âm thanh nặng nề: “Bà nói bậy gì đó? Lúc nãy cô gái này nói gì ta cũng nghe thấy, lời nói hoang đường như vậy không lẽ bà cũng tin? Bà đã bao lớn rồi, sao lại không có đầu óc như vậy? Tuyết Nhi bệnh nặng, thái y cũng bó tay, chẳng qua sống được một ngày hay một ngày, người như vậy còn cần ai mưu hại nữa? Bà lại tin lời nói của cô ta, cái gì mà bị thương, cái gì mà đinh sắt cắm vào đầu, hoàn toàn là nói vô căn cứ.”



Giang Tiểu Lâu trịnh trọng nói: “Vương gia, người chết là lớn nhất, tuyệt không thể xem thường, tất cả đều do tiểu nữ tận mắt nhìn thấy, tuyệt không có nửa câu nói bậy.”


Khánh Vương tức đến dựng thẳng hai hàng lông mày, ngực phập phồng, chỉ vào Khánh Vương phi không nói được chữ nào.



“Vương gia bớt giận, Vương phi chỉ là đang tức giận…” Thuận phi khuyên bảo.



Giang Tiểu Lâu yên lặng quan sát mỗi người, Khánh Vương cáu kỉnh dễ giận, Vương phi phẫn nộ tuyệt vọng, Thuận phi thấu hiểu lòng người…



Cuối cùng, Khánh Vương cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.



Nhìn theo hắn rời đi, lúc này Thuận phi mới quay đầu, tiếc nuối nói với Vương phi: “Vương phi, thiếp biết người không thích nghe thiếp nói, nhưng có mấy lời không thể không nói, Dao Tuyết quận chúa vừa đi, Vương gia cũng vô cùng đau lòng, mất đi ái nữ, phu thê càng nên phải hòa thuận giúp nhau vượt qua khó khăn, sao người có thể đả kích Vương gia như vậy? Còn về Giang tiểu thư, dù sao cũng không phải người trong phủ, không nên kéo cô ta vào chuyện này. Lúc nãy cũng không phải Vương gia muốn trách người, chỉ là nhất thời nóng giận, lát nữa thiếp sẽ cố gắng khuyên nhủ ngài. Nếu Vương phi thích Giang tiểu thư, nhất định phải nhận làm nghĩa nữ, cũng không phải là chuyện to tát gì, hai bên mỗi bên nhường một bước là được.”



Lúc bà nói chuyện rất nhỏ nhẹ, như gió xuân hiu hiu thổi, làm cho lông mao người ta cũng dựng đứng lên. Dĩ nhiên người trúng chiêu này là Khánh Vương, rõ ràng Khánh Vương phi không muốn nghe những lời này, chỉ nặng nề nói: “Vương gia đã đi rồi, ngươi diễn cho ai xem đây?”



Thuận phi tỏ rõ vẻ bi thương, rất bi thương mà nhìn Khánh Vương phi: “Lời của thiếp đều xuất phát từ đáy lòng, Vương phi cố chấp như vậy thiếp cũng hết cách, xin người hãy bảo trọng, nếu có gì cần, cứ gọi thiếp đến hầu bất cứ lúc nào.” Nói xong, bà liền theo tì nữ rời đi.



Khánh Vương phi như bị giáng một đòn nặng, hai chân mềm nhũn như muốn ngã xuống, Giang Tiểu Lâu và Tiểu Điệp vội vàng đỡ bà ngồi xuống bên cạnh.



Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài, Tương Hiểu Vân là con dâu của Khánh Vương phi, nhưng nàng lại không hề kính trọng Khánh Vương phi. Khánh Vương và Khánh Vương phi là phu thê, mà dáng vẻ của hắn với Khánh Vương phi lại lạnh như băng. Thuận phi xem ra ôn nhu dễ gần, từng câu từng chữ đều thấu hiểu lòng người, nhưng Khánh Vương phi lại tràn ngập địch ý với bà, thậm chí không duy trì được bình tĩnh. Sự yên tĩnh và hòa thuận trong Khánh Vương phủ, chẳng qua chỉ là một khối băng, mặt trời vừa lên thì tất cả đều tan thành mây khói.



Đây là một gia đình kỳ quái, Giang Tiểu Lâu cực kỳ hối hận, nàng không nên để Tuyết Ngưng trở về.



Nàng cho rằng trên đời này mỗi người đều chào đón sự xuất hiện của Ly Tuyết Ngưng, dù sao nàng cũng là một cô nương đáng yêu, hiền lành, nhưng sự thật chứng minh, trong phủ này ngoại trừ Khánh Vương phi, không có ai hoan nghênh nàng, bao gồm cả phụ thân của nàng. Giang Tiểu Lâu oán hận thái độ của Khánh Vương phủ, càng thấy bi thương cho hoàn cảnh của Tuyết Ngưng.



Khánh Vương phi ngẩn đầu lên, nhìn Giang Tiểu Lâu, bi thảm cười một tiếng: “Con thấy sao? Đây chính là Khánh Vương phủ, trong mắt bọn họ ta không là gì cả, nơi chốn thị phi làm sao mà bình tĩnh được, ta không nên mang Tuyết Nhi về đây, đều là sai lầm của ta.”



Khánh Vương phi không chịu để cho Giang Tiểu Lâu rời đi, ngay trong ngày liền cho người thu dọn hành lý của nàng, sắp xếp nàng ở lại Phương Thảo Các là nơi Tuyết Ngưng ở khi còn sống.