Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 962 : Dụ rắn ra khỏi hang (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Khánh vương phủ



Triêu Vân vén rèm lên, cẩn thận từng chút một nói: “Vương phi, Lão vương phi lúc nãy sai người đến, nói muốn gọi Tiểu Trúc cô nương trở lại…”



Tay cầm chung trà của Khánh vương phi ngừng lại, trong nháy mắt nhìn về phía Giang Tiểu Lâu.



Gương mặt như bạch ngọc của Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc, cười nói: “Ngươi đi hồi bẩm Lão vương phi, nói Tiểu Trúc mấy ngày này vì quá bận rộn, đã bị bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho người, cho nên Vương phi có lòng giữ nàng ở lại, nghỉ ngơi hai ngày.”



Triêu Vân sững sờ, thấy Khánh vương phi gạt đầu với nàng, lúc này mới đáp một tiếng: “Vâng.” Sau đó lặng lẽ lui ra.



Tay Khánh vương phi nâng chén trà, cau mày nhíu mặt: “Tuy rằng không lấy được tin gì từ Tiểu Trúc, cũng không thể lập tức trả lại, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta. Nhưng lý do ngã bệnh sẽ không được chấp nhận, bà ta sẽ còn phái người đến, con không hiểu tính của bà ta, ngang bướng không ai bằng…”



Mặt mày Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn nhu, nụ cười trấn định: “Trước khi chuẩn bị vẹn toàn, dĩ nhiên con sẽ không tùy tiện mạo hiểm.”



Có sự đảm bảo của nàng, tâm tư lo lắng của Khánh vương phi cũng yên ổn trở lại.



Sau nửa canh giờ, quả thật Lão vương phi phái Trịnh ma ma bên người đến thăm Tiểu Trúc, Trịnh ma ma một thân áo xanh nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc đen được chải gọn gàng. Bà hướng về Vương phi cung kính hành lễ, quy củ bài bản: “Ra mắt Vương phi, Lão vương phi lệnh cho nô tì đến thăm Tiểu Trúc cô nương, ngài biết đó, Tiểu Trúc là đứa nhỏ lanh lợi quá mức, người khác dùng sợ là không quen.”



Khánh vương phi khẽ mỉm cười: “Người đâu, đưa Trịnh ma ma đi thăm Tiểu Trúc.”



Trịnh ma ma cúi người hướng về Khánh vương phi thi lễ một cái, sau đó nín thở lui ra. Một đường đi qua hành lang đến phòng hạ nhân, bà sai người đẩy cửa, lập tức ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Đi vào trong, một vị đại phu râu tóc bạc trắng đang ngồi trước gường, màn rủ xuống gió thổi không lọt. Đại phu trầm ngâm nói: “Quả thật là nhiễm phong hàn, độc khí không tan nên sinh ra bệnh sởi, chỉ là…nha đầu này yếu ớt, phải cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không được ra gió.”



Trịnh ma ma kềm chế vẻ ngờ vực, trên mặt mang theo ý cười: “Xin hỏi đại phu, Tiểu Trúc cô nương phải mấy ngày mới khôi phục?”



Đại phu nhìn bà một chút, đóng hòm thuốc lại, cân nhắc từng chữ nói: “Bà nói gì vậy, phong hàn làm sao nhanh hết được. Cô nương này thân thể khá yếu, ta nghĩ ít nhất phải mười ngày nửa tháng.”



Trịnh ma ma mặt trầm xuống: “Đại phu, ông nói bao lâu?”



Đại phu cũng không úy kỵ sắc mặt của bà, mạnh miệng nói: “Mười ngày nửa tháng.”



Con mắt Trịnh ma ma hướng về phía màn, âm thanh trầm ngưng: “Chẳng qua chỉ là một nô tì, sao lại khó chìu chuộng như tiểu thư vậy. Tiểu Trúc, Lão vương phi gọi ngươi về, ngươi mau ngồi dậy.” Vừa nói, bà vừa muốn tiến lên xốc màn, tì nữ bên cạnh vội ngăn cản: “Trịnh ma ma, Vương phi chỉ nói cho bà vào thăm, không nói cho bà đem người đi.”




Nụ cười đắc ý trên mặt Thuận phi từ từ ngưng đọng, bà nâng chén trà lên, âm thanh dường như mơ hồ: “Nếu đúng là vậy, ta cũng thấy mừng thay cho Vương phi.”



“Mừng? Có gì hay mà mừng, nữ nhi bị chết mà ta thấy mừng sao?” Khánh vương phi lạnh lùng trả lời, sau đó bà đứng lên trước: “Người đâu, tiễn khách.”



Tay Thuận phi vẫn cầm chén trà, nhất thời có chút lúng túng, nhưng bà là nhân vật cỡ nào, nhanh chóng đặt chén trà trên bàn, dáng vẻ khiếm tốn hướng về Vương phi hành lễ đoan trang, cười nói: “Vương phi, xin bảo trọng thân thể, thiếp cáo lui trước.”



Thuận phi vừa đi, Khánh vương phi bỗng nhiên hất hết chung trà xuống đất, nước trà bắn tung tóe. Bộp một tiếng, bà ngã ngồi trên ghế, tức giận đến xanh mặt, ngồi một chỗ run rẩy không ngừng, hiển nhiên là đã đến cực điểm.



Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn bà: “Vương phi, cần gì phải nổi giận như vậy, hạng người đó không đáng đâu.”



“Ta đã nổi giận nhiều năm rồi. Mỗi ngày, mỗi canh giờ, ả không ngừng tìm cách hành hạ ta. Dùng lời nói, dùng âm mưu, dùng tất cả cách ả nghĩ ra được. Ta biết, ả căm hận ta, vì ta chiếm vị trí chính phi của ả, ả hận không thể làm cho ta biến mất khỏi cõi đời này.”



Khánh vương phi toàn thân run rẩy, tay chân lạnh lẽo, đến nửa ngày cũng chưa bình tĩnh lại. Giang Tiểu Lâu đoán được, bao nhiêu năm qua e là Khánh vương phi đều sống như thế. Về ăn nói, bà nói không lại Thuận phi, về đấu đá, bà đấu không lại Thuận phi, chỉ vì Khánh vương phi và hoàng hậu nương nương cảm tình thân thiết, nhà mẹ đẻ cũng có thực lực, Thuận phi không dám manh động. Đấu đá qua lại như vậy, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Giang Tiểu Lâu khó có thể tưởng tượng, thanh xuân của một nữ nhân đều phải chôn vùi trong đấu tranh, hơn nữa trận đấu này sẽ theo suốt cả đời, thật sự đáng sợ.



Nàng nhẹ nhàng đi tới trước, ngồi xổm trước mặt Vương phi, ôn nhu nói: “Vương phi, xin người tỉnh táo lại, bất kể là tình huống gì cũng không thể nổi giận.”



Khánh vương phi đột nhiên che mặt lại, nước mắt lạnh lẽo chảy ra không ngừng giữa kẽ tay bà. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài, chỉ im lặng không nói gì. Cho đến khi Khánh vương phi bình tâm lại, nàng mới nhẹ giọng nói: “Nế muốn bắt hung thủ giết chết Tuyết Ngưng, Vương phi không thể yếu đuối như vậy, nếu bị nói mấy câu là kích động thế này, sau này Vương phi làm sao báo thù?”



Khánh vương phi nghe xong lời này, chậm rãi ngẩn đầu lên, phấn son trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe đi.



Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, dặn dò người mang dụng cụ trang điểm đến, tự mình rửa mặt cho Vương phi, một lần nữa tô son, lại chải lại mái tóc rối bời của bà, lúc này mới tiếp tục nói: “Cười trong nhất thời không khó, cái khó là cười được cả đời. Trên đời có nhiều người dùng lời nói kích thích người khác, bọn họ càng kích thích chứng minh bọn họ càng chột dạ. Chỉ có người lòng mang oán hận, mưu đồ gây rối, mới dùng cách đó che giấu rắp tâm của mình. Nếu như người tức giận nổi nóng, vậy là hoàn toàn thất bại, há chẳng phải trúng kế của bọn họ? Vị trí này, ả muốn người nhường, người cứ không nhường, phải ngồi vững như trường thành, bắt ả chờ đến già, đến chết, đến khi tóc bạc trắng, đến khi cuồng loạn, đến khi phát điên. Cho nên, tuyệt đối đừng nổi giận.”



Nói xong lời cuối, Khánh vương phi không khỏi phì cười, từ từ, tâm tình của bà hòa hoãn lại, cân nhắc một lúc lâu, mới hỏi Giang Tiểu Lâu: “Lúc nãy con nói Tiểu Trúc…”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Không phải Tiểu Trúc đã khai ra nhiều tin tức quan trọng sao?”



Khánh vương phi hoàn toàn sửng sốt, khai ra? Tiểu Trúc hoàn toàn không nói gì hết. Giang Tiểu Lâu lại nói đã nắm đủ chứng cứ, rất có khả năng lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng, rốt cuộc là có ý gì?



“Vương phi, tiếp theo đây chúng ta sẽ dụ-rắn-ra-khỏi-hang.”