Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 971 : Mưa gió biến động (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Thuận phi uyển chuyển đi vào thư phòng, Khánh Vương nhìn thấy là bà, ánh mắt nhu hòa mấy phần: “Đến đây, nhìn tranh ta vẽ xem.”



Giờ khắc này tâm tình Khánh Vương rất tốt, đẩy một bức tranh trên bàn ra trước mặt bà: “Bức họa này ta mất nửa năm mới hoàn thành, nàng thấy sao?”



Thuận phi tỉ mỉ nhìn chốc lát, gật đầu cười nói: “Lòng Vương gia có chí lớn, dưới ngòi bút có thần thái, con hổ trong tranh quả là giống y như thật, quan trọng nhất chính là sắc thái của con hổ, bên trong hung mãnh có oai dũng, bức họa bầy hổ này… con đang tản bộ thì an nhàn, con đang săn mồi thì tập trung, tất cả đều được phô bày, đã đạt đến cảnh giới tối cao.”



Khánh Vương rất đắc ý, đem bút đưa cho Thuận phi: “Đến đây, đề một bài thơ cho ta.”



Vốn Thuận phi rất thích đề thơ trên thư họa của Khánh Vương, nhưng hôm nay bà nhấc bút lên, lại có chút do dự thả xuống, nhìn Khánh Vương nói: “Vương gia, hay là ngài tự đề đi.”



Thấy vậy, Khánh Vương có chút kỳ quái: “Sao vậy, có gì không vui sao?”



Bình Nhi đứng sau Thuận phi nói: “Vương gia có chỗ không biết, hôm nay Thuận phi nương nương có lòng tốt mang tuyết tham mà Vương gia ban cho đến thăm Vương phi, kết quả…”



“Bình Nhi, không được nói bậy.” Thuận phi vội vã trách cứ nàng, bộ dáng nóng lòng che giấu.



Sắc mặt Khánh Vương lạnh lùng: “Nàng lại bị trút giận đúng không? Nàng cũng quá thật thà, tuyết tham là ta cho nàng, cần gì phải mang đi cho người ta? Nhìn bà ta đi, cả ngày mặt chau mày ủ, thật như người ta thiếu nợ bà ta cả đời vậy. Ta còn không thích đi gặp bà ta, nàng còn chạy qua đó làm gì?”



Thuận phi mặt đầy oan ức, nhưng lại cố gắng cười, ôn nhu nói: “Vương gia, bất kể thế nào bà ấy cũng là chính thê của ngài, phu thê kết tóc là nhân duyên kiếp trước, là thiếp khiến cho Vương gia không thân cận với Vương phi, Vương phi hận thiếp cũng khó trách, thiếp không trách bà ấy.”



“Nhưng bao nhiêu năm nay nàng có thể làm gì cũng đã làm hết rồi, nàng cầu xin bà ta tha thứ, bà ta không biết cảm kích. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chẳng qua ta chỉ nạp một trắc phi, có lỗi chỗ nào chứ?” Khánh Vương hoàn toàn quên, hắn là kẻ ái thiếp diệt thê điển hình, nếu không phải Khánh Vương phi làm người khoan dung, lo lắng cho thể diện của hắn, danh dự Khánh Vương phủ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn.



Thuận phi cảm động đến viền mắt ướt át: “Vương gia, ngài hiểu thiếp mà, thiếp không phải nữ nhân ham muốn vinh hoa phú quý, thiếp đã nói rõ với Vương phi, chỉ cần được hầu hạ bên cạnh ngài, thiếp không cần vị trí trắc phi, cho dù chỉ làm nô tì thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”



Khánh Vương dĩ nhiên biết rõ, Thuận phi không phải là nữ tử hám lợi, tuy nàng là con gái của giáo tập trong phủ, nhưng từ nhỏ đọc đủ thi thư, tinh thông cầm kỳ thư họa, có trí tuệ có linh khí, tuy rằng có rất nhiều nữ nhân đẹp hơn bà, nhưng lại hiếm có người thông tuệ thấu hiểu lòng người như bà. Bà rõ ràng có tài, lại không cậy tài khinh người, bất cứ khi nào hắn quay đầu lại, đều thấy gương mặt ôn nhu tươi cười của bà, so với Khánh Vương phi cứng như khúc gỗ, Thuận phi càng có tâm tư, càng có chiều sâu, càng hiểu tâm ý hắn, đây mới là nguyên nhân hắn sủng ái bà thời gian dài.



Khánh Vương thở dài một tiếng, nói: “Từ nay đừng đi trêu chọc bà ta nữa, bà ta sẽ không tha thứ cho nàng đâu.”



Mặt Thuận phi lộ ra vẻ bi thương, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Hôm nay thiếp còn nghe Giang tiểu thư kia nói một chuyện, cảm thấy quái lạ.”



Khánh Vương đã quay đầu sang thưởng thức tranh của mình, nghe vậy chỉ hỏi: “Chuyện gì?”



Thuận phi do dự chốc lát, âm thanh trầm xuống: “Cô ta nói đã bắt tì nữ Tiểu Trúc bên người lão Vương phi, sau đó moi được khẩu cung, không biết là tra hỏi kiểu gì, chỉ nói…”



“Nói cái gì?”



“Nói là Dao Tuyết quận chúa bị người giết chết chứ không phải bệnh chết.”
Đáy mắt Thuận phi lóe qua một tia mù mịt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất đang lẩm bẩm: “Vương phi, có một số việc… người không biết thì hơn, tin thiếp đi, thiếp chỉ nghĩ cho người thôi.”



Giang Tiểu Lâu vẫn quan sát tình hình, mỗi một vẻ mặt của Thuận phi cũng không bỏ sót, dần dần, nàng phát hiện không ổn, nhẹ giọng nói bên tai Vương phi: “Vương phi, khoan hãy nổi giận, chờ một chút…”



“Chờ? Chờ cái gì? Bây giờ ta chỉ muốn cô ta đưa ra lời giải thích hợp lý." Khánh Vương phi đã nhẫn nại tới cực điểm, bây giờ hoàn toàn quên mất lời nhắc nhở của Giang Tiểu Lâu.



Lông mày Giang Tiểu Lâu nhẹ nhíu lên, chuyện này quả thật là cái bẫy của nàng, cố ý cho Thuận phi cơ hội tìm được chứng cứ, cố ý cho đối phương cơ hội bắt người, cố ý động tay động chân trên người Tiểu Trúc.



Tiến triển đến giờ rất thuận lợi, nhưng mà, chính là quá mức thuận lợi.



Tại sao, người thông minh như Thuận phi lại dễ dàng bị lừa.



Tại sao, người cẩn thận như Thuận phi lại đem Tiểu Trúc đến viện của mình.



Tại sao, các nàng lại dễ dàng bắt được nhược điểm của Thuận phi.



Không, chuyện có khác thường tất có âm mưu, Thuận phi xảo quyệt giả dối rốt cuộc đang chơi trò gì?



Cho dù Thuận phi gian xảo đến mấy, cũng không thể giải thích được tại sao nửa đêm lại mang Tiểu Trúc đến đây, Bình Nhi sợ đến toàn thân run rẩy.



“Các người đang làm gì vậy?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, Khánh Vương sải bước đi vào. Hắn đang viết tấu chương, viết đến khuya, đang chuẩn bị đến chỗ Thuận phi nghỉ ngơi, không ngờ lại có một đám người đứng đầy trong sân, hắn trầm mặt xuống: “Vương phi, Thuận phi lại chọc gì tới nàng, cần phải huy động nhiều người như vậy…”



Khánh Vương phi nhìn thấy Khánh Vương, sắc mặt nghiêm túc: “Vương gia quá lo, không ai dám hãm hại Thuận phi yêu quý của ngài đâu. Tì nữ Tiểu Trúc của lão Vương phi đang dưỡng bệnh ở chỗ ta, nhưng Thuận phi lại âm thầm phái người cướp cô ta đến đây. Chọn đúng giờ này, chọn đúng nơi này, nếu nói là không có chuyện gì khuất tất thì Vương gia… ngài tin không?” Âm thanh của bà mang theo sự sắc bén trào phúng, trực tiếp ép thẳng đến Khánh Vương.



Ánh mắt Khánh Vương uy nghiêm đảo qua mỗi người, Vương phi phẫn nộ, Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, Tiểu Trúc sợ hãi, người hầu ngạc nhiên. Trên mặt mỗi người đều mang theo tâm tình khác nhau, hội tụ thành một bức tranh sinh động.



Khánh Vương hít sâu một hơi, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Thuận phi. Thuận phi tỏ vẻ có điều khó nói, như là chịu oan lớn, chỉ dùng đôi mắt đầy nước dịu dàng nhìn hắn, rõ ràng là có oan mà không nói được.



Thuận phi vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, tính tình nhu hòa, hiểu ý người khác, tỉ mỉ săn sóc, hiếu kính trưởng bối, hòa nhã với người dưới, phóng khoáng lễ độ, người như vậy ở bên hắn đã hai mươi năm, hắn yêu không chỉ là sự dịu dàng bên ngoài của bà, mà còn yêu tấm lòng độ lượng của bà, người như vậy, hắn sao có thể hiểu lầm được…



Lông mi Thuận phi vẫn run run, nước mắt rớt từng giọt, nhưng kiên cường quay mặt đi chỗ khác.



Thấy cảnh này, trong lòng Giang Tiểu Lâu dâng lên cảm giác không ổn, nàng nhiều lần nhắc nhở chính mình, nhất định là đã quên mất cái gì… rốt cuộc là cái gì đây?



Cuối cùng, Khánh Vương nói với Khánh Vương phi: “Ta tin tưởng, Thuận phi có điều khó nói.”