Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 981 : Xa tận chân trời (1)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Khánh Vương phi quay về viện của mình, Triêu Vân và Mộ Vũ cùng tiến lên đỡ, Khánh Vương lại hất tay các nàng ra, gần như xụi lơ ngồi trên ghế.
Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có chút nào buồn bực, bình tĩnh nói: “Bọn họ có âm mưu từ trước, bày sẵn bẫy chờ chúng ta nhảy vào, Vương phi đừng buồn phiền như vậy.”
Khánh Vương phi hít một hơi, nước mắt không kềm được mà dâng lên: “Con không thấy sao, Thuận phi, Hách Liên Thắng, cả Tiểu Trúc đó, ba người bọn họ cố ý diễn một tuồng kịch, chúng ta đã bị lừa. Cố ý giữ lại Tiểu Trúc, chính là để có một giải thích hợp tình hợp lý, vốn đây chỉ là một cái bẫy…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi oán giận như vậy, khẽ lắc đầu: “Nếu Vương phi đã nhìn rõ, lúc nãy vì sao lại tranh luận vô ích với Vương gia làm gì? Thật ra người cũng hiểu rõ, việc đến nước này nhiều lời cũng vô ích.”
Trong lòng Vương phi đau không thở được: “Không lẽ để mặc ả ta thay trắng đổi đen như vậy sao?”
Giang Tiểu Lâu tự mình rót một chén nước, đưa cho Khánh Vương phi, ôn nhu nói: “Chuyện đời không thể lúc nào cũng suôn sẻ, Vương phi nhất định phải kiên trì.”
Khánh Vương phi nhận chén nước đó, lại phát hiện đầu nhón tay mình lạnh lẽo, mơ hồ run rẩy, nắm cái chén không vững. Giang Tiểu Lâu thấy thế, nhẹ nhàng nắm lấy tay Khánh Vương phi, dịu dàng nói: “Kiên trì, kiên trì một chút, người phải tin tiểu nữ, tin chính mình, càng phải tin tưởng Tuyết Ngưng. Tỷ ấy là người hiền lành, ông trời sẽ không để tỷ ấy chết oan.”
Tay của nàng rất nhẹ, rất mềm, rất êm, trên người mơ hồ truyền đến mùi hoa, thấm vào lòng người. Khánh Vương phi ngước mắt nhìn nàng, mắt không kềm được mà ẩm ướt. Một khắc vừa nãy, bà như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy không nói được một lời, đối mặt với Thuận phi giả dối và Hách Liên Thắng vô sỉ, bà đem toàn lực muốn bảo vệ con gái mình, nhưng bà không làm được, chỉ cảm thấy mình thật nhán gan vô dụng, chỉ có tràn ngập phẫn nộ, không có bất kỳ chứng cứ nào, rốt cuộc cũng không thể cứu vãn.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Khánh Vương phi như vậy, trong lòng rất cảm động. Mẫu thân nàng đã sớm qua đời, nếu người còn sống, hẳn cũng như Khánh Vương phi không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mình. Vẻ mặt không kềm được tỏ ra ôn nhu, đôi mắt sâu sắc: “Đối phương càng đăc ý càng dễ lộ ra sơ hở. Vẫn là câu nói kia, chúng ta từ từ chờ.”
Dặn dò Triêu Vân và Mộ Vũ hầu hạ Khánh Vương phi nghỉ ngơi, Giang Tiểu Lâu mới đi ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời đầy sao, ngẩn ngơ xuất thần.
Tiểu Điệp trải qua một đêm đầy biến cố, thật sự cảm thấy tinh thần uể oải, vội vàng khuyên: “Tiểu thư, sớm đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ những chuyện này nữa.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, nụ cười nhợt nhạt: “Ba người chúng ta từ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đi ra, vốn cho rằng có thể nương tựa nhau mà sống tiếp, nhưng không ngờ Tuyết Ngưng lại ra đi sớm như vậy, đột ngột như vậy. Đến nay ta vẫn cảm thấy, có lẽ đây chính là một giấc mơ, tỉnh lại rồi ta lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của tỷ ấy, nghe tỷ ấy nói với ta chuyện này không hợp, chuyện kia không hợp.”
Tiểu Điệp đau xót trong lòng: “Tiểu thư, Ly tiểu thư là người tốt, người vô tội chết oan, ông trời sẽ đứng về phía chúng ta, giúp chúng ta tìm ra hung thủ giết người.”
Giang Tiểu Lâu không nói gì, cả người nàng tắm trong ánh trăng nhợt nhạt, gương mặt không còn chút màu máu nào. Một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói: “Bọn họ biện ra lý do như vậy, chuyện phía sau nhất định đã làm tốt, muốn tìm được cái gọi là chứng cứ chỉ sợ khó như lên trời.”
Giang Tiểu Lâu xưa nay rất có lòng tin, lần này đối với chuyện này lại không thấy lạc quan, Tiểu Điệp kinh ngạc không nhịn được tâm tình phẫn uất: “Lẽ nào cứ để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Giang Tiểu Lâu không nói nữa, toàn bộ sân viện rơi vào yên tĩnh.
Nàng ngẩn đầu lên, ánh trăng mơ hồ hiện ra nụ cười quen thuộc, Tuyết Ngưng, xin tỷ cho ta chỉ dẫn…
Một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của nàng, mang đến cảm giác mát mẻ. Kỳ lạ, những phẫn nộ và thất vọng đã biến mất không còn tăm tích, trái tim của nàng lắng đọng lại, một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Phó Triêu Tuyên đỏ mặt: “Ta chỉ sợ…”
Phó Triêu Tuyên lương thiện chính trực, xem ra rất cổ hủ, nhưng cũng rất đáng quý. Nhưng đối với một số loại súc sinh, lương thiện sẽ biến thành dung túng, càng để nhiều người bị tổn thương hơn nữa.
“Xin yên tâm, ta sẽ không tổn thương người vô tội, nhưng người giở trò trong bóng tối, ta cũng tuyệt không buông tha.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, nói tười tự nhiên.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng muốn đi ra, theo bản năng đuổi theo kêu lên: “Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu dừng chân, trên mặt mang theo nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt đen khiến tim hắn đập thình thịch.
Phó Triêu Tuyên lấy lại bình tĩnh: “Hy vọng nàng được thuận lợi.”
Trong mắt Phó Triêu Tuyên không kềm được thân tình, mặt Giang Tiểu Lâu lại ngẩn ra.
Trong lòng Phó Triêu Tuyên nhảy nhót, gần như muốn lên tiếng, nhưng một chiếc xe ngựa hoa lệ đã từ xa đi đến, vừa vặn dừng trước cửa y quán, rèm xe hất lên, lộ ra một gương mặt tươi sáng rực rỡ. Tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc một thân xiêm y thêu hoa mai, gương mặt trái xoan, mày liễu tinh tế, trong đôi mắt phượng lộ ra nét kiều diễm vô tận, hiện ra sự nhu mị dị thường.
Tạ Nguyệt nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đầu tiên là hơi run, liền linh hoạt xuống xe ngựa, tươi cười chào đón: “Tiểu Lâu, đã mấy ngày không thấy ngươi, hôm nay thật khéo lại được gặp ở đây.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, mỉm cười hỏi thăm: “Thân thể bá phụ có khỏe không?”
Trong nụ cười của Tạ Nguyệt dẫn theo một vẻ ngọt ngào: “Nhờ có Phó đại phu điều dưỡng, sức khỏe của phụ thân đã khá hơn, hôm nay ta đặc biệt đến để cảm ơn.”
Giang Tiểu Lâu thấy nàng như đang có mùa xuân, mà Phó Triêu Tuyên lại có bộ dạng không chút cảm giác, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy sao, hôm khác ta sẽ đến nhà thăm bá phụ, hôm nay ta có việc gấp, xin cáo từ trước.”
Nhìn theo xe ngựa vương phủ đi xa, Phó Triêu Tuyên còn đang thất thần. Tạ Nguyệt nhìn chăm chú cảnh này, ánh mắt có ba phần không vui, khi Phó Triêu Tuyên quay mặt lại, biểu hiện của nàng vừa cao quý vừa rụt rè, chậm rãi nói: “Phó đại phu, có phải là có ý với Giang tiểu thư?”
Phó Triêu Tuyên sững sờ, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện không có thì xin Tạ đại tiểu thư đừng đoán lung tung.”
Thấy hắn xoay người đi, Tạ Nguyệt vội vàng nói: “Phó đại phu, lễ vật này…”
Liếc mắt nhìn hhộp thức ăn trong tay nàng, Phó Triêu Tuyên vô cùng bình thản: “Thân là đại phu, trị bệnh cứu người là đương nhiên, huống chi chữa trị cho Tạ lão gia vốn là việc Tiểu Lâu dặn dò ta, không cần Tạ đại tiểu thư đến cảm ơn, xin mời trở về.”
Thấy đối phương ném lại một câu lạnh băng liền rời đi, Tạ Nguyệt nắm chặt hộp thức ăn trong tay, trong lòng đau xót một trận, tì nữ rụt rè hỏi lại: “Đại tiểu thư, chúng ta làm sao đây?”
Thần sắc Tạ Nguyệt lạnh lẽo: “Hồi phủ.”