Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 982 : Xa tận chân trời (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Kim Ngọc Mãn Đường.



Giang Tiểu Lâu dặn dò xe ngựa dừng lại trước cửa, đi vào phòng khách, chỉ thấy được khách ngồi chật cả sảnh, không khỏi khẽ gật đầu. Vừa liếc nhìn đã thấy Hoài An đứng ở cầu thang ngó dáo dác, Giang Tiểu Lâu cười: “Đại công tử nhà ngươi ở trên lầu sao?”



“Vâng, công tử đang ở trên lầu.” Hoài An vui mừng, một đường chạy đi thông báo.



Tạ Liên Thành đang ngồi trong nhã thất, một thân thanh y mộc mạc, chỉ có ống tay áo là thêu hoa văn trúc tinh xảo. Hắn nghe tiếng ngẩn đầu lên là nhìn thấy nàng, theo bản năng mà cười lên.



Nụ cười của hắn trong suốt dưới ánh mặt trời, mang theo cảm giác khiến người ta hoa mắt.



Trong số các nam tử Giang Tiểu Lâu đã gặp, tướng mạo xuất sắc nhất chính là Cố Lưu Niên và Tạ Liên Thành. So sánh với nhau, nếu nói tướng mạo Cố Lưu Niên là thủy triều hung hăng hoa lệ, trong nháy mắt dâng cao khiến người ta chấn động, thì nụ cười của Tạ Liên Thành lại như ánh trăng sáng nhàn nhạt, trong sáng trầm tĩnh, trong lúc lơ đãng khiến người ta kinh diễm.



Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mấy hôm nay cực khổ đại công tử, cảm tạ sự hỗ trợ của huynh.”



Tạ Liên Thành chỉ nhẹ nhàng cười: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng.”



Hoài An thầm bĩu môi, cái gì mà nhỏ, công tử không biết phí bao nhiêu công sức mới xử lý tốt chuyện làm ăn này, chuyện buôn bán của Tạ gia đã đủ bận rồi… Hoài An dĩ nhiên không dám nói ra, chỉ dám lầm bầm trong lòng. Mà Tạ Liên Thành lại đưa sổ sách cho Giang Tiểu Lâu, nói: “Nàng kiểm tra một chút, xem có vấn đề gì không.”



Giang Tiểu Lâu nhướng mắt, đẩy sổ sách lại hắn: “Sẽ không có vấn đề.”



Tạ Liên Thành choáng váng, chợt cười khẽ: “Hai ngày nay hình như vương phủ xảy ra rất nhiều chuyện, có thể cho ta biết không?”



Giang Tiểu Lâu trong lòng khẽ động, đôi mắt càng thêm tối, ngoài miệng lại nói: “Không có gì.”



Tạ Liên Thành lộ vẻ suy tư, nở nụ cười trầm thấp: “Thứ nhất, nàng là người hết sức cẩn thận, sẽ không tùy ý bỏ lại chuyện làm ăn của mình. Thứ hai, cái hố Khánh Vương phủ này rất sâu, nàng có thù trên người, quyết không thể vô cớ mà nhảy vào đó. Cho nên, tất cả đều cần một lý do hợp tình hợp lý.”



Đôi mắt của hắn rất trong, rất sáng, mang theo sức mạnh làm rung động lòng người, trái tim của nàng liền trở nên bình tĩnh, những nôn nóng bất an dần trở nên rất nhẹ, hoảng hốt cũng biến mất.”



Nàng suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Bọn họ bắt được một đám giặc cướp, nói là hung thủ giết chết Tuyết Ngưng.”



Tạ Liên Thành nhìn nàng: “Nói như vậy, nàng cũng không tin chuyện này?”



Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng, ta không tin.”



Hắn khẽ cười, nụ cười còn tuấn lãng hơn ánh trắng: “Nàng có thể không tin gì cả, chỉ cần tin tưởng trái tim mình.”



Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ta bỏ ra một số tiền lớn cũng không cạy được miệng Kinh triệu doãn, càng không biết bọn giặc cướp kia có lai lịch gì.”



Tạ Liên Thành yên lặng nhìn nàng nửa ngày, nhếch miệng: “Quả nhiên quan tâm sẽ bị loạn, cả nàng cũng rối rồi. Kinh triệu doãn không được, thì bắt tay từ người khác đi.”



Giang Tiểu Lâu sững sờ: “Ý huynh là ngục tốt? Không được, ta đã từng thử, những kẻ tham lam trước kia bây giờ lại rất quyết tâm, không có khe hở nào.”
Vẻ mặt Tạ Liên Thành phức tạp, thở dài: “Nàng đi theo ta là biết.”



Ở nông trại có một phụ nhân trung niên mái tóc rối tung, xương gò má nhô cao, bà mặc một thân áo vải, bên hông có mảnh vá, trước ngực có một đứa bé, nhìn thấy có hai người lạ vào phòng, nhất thời kinh sợ, lập tức đứng lên cảnh giác nắm lấy cây dao chẻ củi bên cạnh: “Các người là ai?”



Bàn tay nắm dao của bà không ngừng run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy.



Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Vị đại tẩu này đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ là khách qua đường, không có ác ý.”



Nông phụ thấy thần sắc hắn ôn tồn, hình dáng tao nhã, hơi có chút an tâm, trên mặt vẫn tràn ngập ngờ vực: “Các người muốn làm gì?”



“Chúng tôi chỉ muốn xin một chén nước uống.” Hoài An thay thế chủ nhân hòa nhã nói.



Hai vị chủ nhân trước mắt, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, gương mặt hiền lành, ôn nhu nho nhã, đúng là không giống người xấu. Nông phụ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Được, các người chờ một chút.” Bà thả dao xuống, xoay người đi đến chum nước bên cạnh lấy ra một cái chén vỡ, cẩn thận rót nước đưa tới.



Toàn bộ gian nhà vô cùng cũ nát, ngoại trừ một cái giường thì chỉ có một băng ghế, thứ duy nhất có thể coi là vật dụng chính là một cái tủ gỗ ở phía đông, thỉnh thoảng phát ra âm thanh chít chít, bề mặc cũng đã bóc ra loang lổ. Giang Tiểu Lâu không hiểu ý của Tạ Liên Thành, chỉ nghe Hoài An nói tiếp: “Đại tẩu ở nhà một mình, bọn nhỏ chạy chơi khắp nơi cũng không quản được, nếu không cẩn thận té ngã trên núi thì biết làm sao?”



Vẻ mặt nông phụ hòa hoãn lại: “Đều là trẻ con nhà nghèo, có gì mà quan trọng. Với lại, cha chúng nó đi vắng, một mình ta làm sao lo nổi.”



Tạ Liên Thành nói: “Không biết gia chủ đi đâu?”



Phụ nhân kia dường như bị nhắc tới chỗ thương tâm, quay đầu đi lau nước mắt.



Tạ Liên Thành nói: “Tương phùng là hữu duyên, nếu đại tẩu đã cho bọn ta chén nước, có ân tất báo, ta xin được nghe phiền não của đại tẩu.”



Nông phụ kia khóc không thành tiếng: “Trượng phu ta…” Bà nói đến đây dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Có người nói bọn họ ăn cắp đồ của vương phủ, bị bắt vào tù rồi.”



Hoài An làm ra bộ dáng trợn mắt há mồm: “Thì ra chính là các người trộm xe ngựa của vương phủ.”



Nông phụ cả kinh sắc mặt trắng bệch: “Không có không có, bọn ta làm sao dám cướp đồ của vương phủ, đều là vu oan.”



Ánh mắt Giang Tiểu Lâu từ từ trở nên nghiêm nghị, lần đầu tiên mở miệng nói: “Nhưng ta nghe nói… họ đã nhận tội rồi.”



Nông phụ nhổ xuống đất một cái: “Phì, đều do bọn khốn kiếp đó, ngang nhiên vu oan cho tướng công ta. Bọn ta chỉ kiếm được một ít bạc vụn, làm sao dám động đến xe ngựa của vương phủ, chẳng phải là điên rồi sao?”



Giang Tiểu Lâu nhìn bà chằm chằm: “Các người không có giết người?”



Nông phụ bị ánh mắt của nàng dọa sợ: “Dĩ… dĩ nhiên, bọn ta là nông dân thành thật, nếu không phải ruộng đất bị tham qua chiếm đoạt thì cần gì đi làm giặc? Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu, bọn ta chỉ muốn sống, bất đắc dĩ mới phải cầm cuốc đi ăn cướp. Cướp được tiền là đủ, ai lại muốn liều mạng? Giết người thì phải đền mạng đó. Ngày xưa bọn họ cũng chỉ dám trốn trong khu rừng nhỏ để cướp của những người đi một mình, làm gì dám chạm vào xe ngựa của vương phủ, không lẽ là muốn chết hay sao?”



Nụ cười Giang Tiểu Lâu trở nên lạnh lẽo, Thuận phi, chỉ là vài nông dân nghèo đến không sống nổi, vũ khí trong tay chỉ là mấy cái cuốc, đó là bọn giặc cướp cùng hung cực ác mà ngươi nói sao?