Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 23 : Một trận gió xuân

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Kim Ngọc cười khanh

khách thay áo ngoài rồi trở lại gian phòng, bưng ly rượu lên cùng Giang

Tiểu Lâu đối ẩm, lại qua hai ba lần rượu, nàng cũng cảm thấy trời đất

quay cuồng, không khỏi cười cười nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, thấy đối

phương quả thật dường như không chịu nổi nữa, loạng choạng muốn ngã,

đúng lúc chuẩn bị gọi Lữ ma ma tiến vào, không ngờ còn chưa kịp đứng

lên, chính mình đã phì phì một tiếng ngã xuống.



Tiểu Điệp khiếp

sợ nhìn tình cảnh này, sau đó nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vốn đã mặt đỏ tới mang tai, lảo đảo say rượu đột nhiên lại ngồi rất ngay ngắn, nàng mỉm

cười vỗ tay một cái, ngoài cửa tiến vào không phải là Lữ ma ma và hộ vệ

của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, mà là bốn hộ vệ cường tráng, miệng nói:

“Thuộc hạ phụng lệnh công tử đến nghe tiểu thư sai bảo.”



Giang Tiểu Lâu cười hòa nhã nói: “Nhờ các vị đưa người đến Giang Đinh.”



Hai hộ vệ trong số đó lên tiếng trả lời: “Vâng.” Sau đó tiến lên mỗi người

một bên nhấc Kim Ngọc lên. Tiểu Điệp đuổi theo nhìn, những hộ vệ và Lữ

ma ma chờ ngoài cửa đều không nhìn thấy bóng dáng, không khỏi kinh ngạc: “Tiểu thư, đây là…”



Giang Tiểu Lâu cũng không nói gì, đi thẳng

đến bên cạnh bàn mài mực, dùng tay trái viết một tờ giấy, sau đó dặn dò

một hộ vệ khác: “Lúc nãy các vị đã nhìn rõ người đó ở phòng nào đúng

không?”



“Vâng, người đó ở gian phòng thứ hai phía đông.”



“Thay ta đưa tờ giấy này cho người đó, không được để hắn thấy mặt.”



“Vâng.” Hộ vệ theo lời đi làm.



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tương Trạch Vũ không thể chờ đợi được nữa nhanh

chóng bước ra mở cửa, bên ngoài không thấy một bóng người, cúi đầu nhìn

xuống mới thấy trên đất có một tờ giấy, sau khi xem xong nhất thời nét

vui mừng lộ ra ngoài mặt, bước nhanh ra ngoài tiện tay tóm chặt một

người: “Giang Đinh là căn phòng nào?”



Trong nhã thất, bộ dạng

Tiểu Điệp vẫn đang rất sợ hãi. Giang Tiểu Lâu thấy nàng kinh ngạc như

thế, tươi cười chủ động thay nàng rót đầy một ly rượu: “Ngày hôm nay

ngươi cũng bị liên lụy, đến đây, nếm thử một chút thứ rượu mạnh nổi

tiếng này.”
Trước đó Kim Ngọc say choáng váng, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Trong giấc

mộng mơ hồ cảm thấy có người dùng sức xoa bóp trên người mình, giẫy giụa tỉnh lại, lập tức phát hiện bản thân tứ chi mềm yếu vô lực, bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở vội vàng truyền đến. Kim Ngọc hoảng hốt, không

khỏi muốn giãy giụa, ai ngờ từng đợt mùi hương truyền đến, bất tri bất

giác như khiến xương cốt mềm nhũn, ngay cả miệng cũng bị người nào đó

ngăn chặn, một câu cũng không nói được.



Có thể là Tương Trạch Vũ

quá mức đắc ý, có thể là do mùi hương ngào ngạt khiến cho hắn bị váng

đầu, không hề nhận ra được điểm nào bất thường. Sau một trận gió xuân,

Tương Trạch Vũ sung sướng xuống giường thắp nến lên, tươi cười nói: “Tối hôm đó nhìn thấy nàng ta cảm thấy nàng đẹp đến không gì tả nổi, không

ngờ hôm nay ta lại…”



Trong khoảnh khắc ánh nến sáng lên, hắn đắc ý quay đầu lại, sau đó im bặt âm thanh, sắc mặt đại biến.



Mỹ nhân nằm trên giường không mặc quần áo không phải là nữ nhân vừa già vừa lẳng lơ Kim Ngọc thì còn ai?



Kim Ngọc vừa muốn bò lên, thì Tương Trạch Vũ đằng đằng sát khí đã xông đến, mạnh mẽ đạp nàng lăn ra đất. Một chân hắn đạp lên giường, tay tóm chặt

tóc Kim Ngọc, lớn tiếng quát: “Tiện nhân, nói, tại sao lại là ngươi?”



Kim Ngọc quen sống trong nhung lụa, quen vênh mặt hất hàm sai khiến, trong

nháy mắt kịch liệt run rẩy, gần như có thể nghe thấy âm thanh hai hàm

răng va vào nhau lập cập, liên tục cầu xin: “Tương công tử, là ta sai

rồi, là ta hành sự bất lực…”



Tương Trạch Vũ xưa nay là người thô

bạo, hôm nay trong lòng tràn đầy vui mừng chạy đến đây ôm mỹ nhân, chưa

từng nghĩ lại ôm phải một lão nữ nhân tiêu dao hết nửa đêm, nhất thời

cơn giận lại trào lên, lệ khí dâng tràn, lại đánh liên tiếp mấy cái bạt

tay. Hắn dùng sức không nhẹ, làm cho Kim Ngọc phun ra máu. Kim Ngọc dù

có một trăm cái miệng cũng không có cách nào khiến người đang nổi giận

lập tức nguôi giận, nhất thời bị đánh cho tóc tai rối loạn mũi miệng

lệch sang một bên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến hình. Nàng tối sầm mắt

lại chỉ hận không thể hôn mê, nhưng trong chớp mắt lại một bại tai giáng xuống làm cho tỉnh táo lại.



Tương Trạch Vũ thân thể cao quý,

đánh một chút đã thấy đau tay, mặt mũi hung tợn vứt bỏ Kim Ngọc nằm đó.

Kim Ngọc tưởng rằng đã xong, ai ngờ hắn hô to một tiếng, bên ngoài lập

tức có hai tên hộ vệ cao to đi vào.



“Đánh. Đánh tiếp. Đánh tới khi ta nguôi giận mới thôi.”