Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 24 : Thâm thù đại hận
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Trước kia những cô
nương xinh đẹp trẻ tuổi của Quốc Sắc Thiên Hương lầu thường cầu xin Kim
Ngọc cho các nàng thêm thời gian để xem xét đối tượng, lần nào ngoài mặt Kim Ngọc cũng đồng ý, thực ra vào mỗi ngày lễ tết hoặc khi có cơ hội
thích hợp, bày ra yến tiệc khoản đãi, thừa cơ chuốc say các nàng, sau đó cho người cường bạo, xong chuyện thì những tên cường bạo đó lĩnh tiền
bỏ trốn đi không còn tung tích. Những nữ tử bị hại đó sau khi tỉnh rượu
thì khóc lóc kể lể với Kim Ngọc, dĩ nhiên Kim Ngọc có cách chối sạch sẽ, người bị hại chịu nhục thất thân, có người thấy mình không còn trong
sạch, cơ hội hoàn lương không còn nữa, chỉ đành phải phóng lao theo lao, không còn từ chối tiếp khách, đúng với ý đồ của Kim Ngọc. Cũng có người nhất thời phẫn hận mà tự sát, gặp phải loại này thì Kim Ngọc cũng không phải là kẻ mềm yếu, sẽ mạnh mẽ giáo huấn một trận, cho đến khi đồng ý
tiếp khách mới thôi.
Giang Tiểu Lâu thì khác, giá trị của nàng
bây giờ tăng lên quá cao, những vương tôn công tử chờ lấy lòng nàng
nhiều vô cùng, Kim Ngọc biết rõ chỉ có thể đem gạo nấu thành cơm mới là
kế lâu dài. Nhưng người được chọn không thể là loại tầm thường không có
thân phận, bởi vì sau này Giang Tiểu Lâu vẫn sẽ đổ hết thù hận lên đầu
Kim Ngọc. Nhưng nếu là Tương Trạch Vũ phá thân nàng thì khác, đường
đường là tiểu đệ của Thái tử phi thì nàng làm gì được chứ? Đến khi đó
Kim Ngọc tự nhiên sẽ có đủ biện pháp khuyên nàng ngoan ngoãn tiếp khách
kiếm lời.
Vì thế mà Kim Ngọc lao tâm khổ tứ, nhưng Tương Trạch Vũ làm gì chịu nghe người khác giải thích, cả đời này hắn chưa bao giờ
chịu uất ức lớn như vậy, đang yên đang lành chuẩn bị hưởng thụ mỹ nhân,
lão nữ nhân này lại dám lấy mắt cá làm trân châu mà lừa gạt hắn, xem hắn là đồ ngu hay sao.
Kim Ngọc liều mạng giãy giụa xin tha: “Thiếu
gia, hảo thiếu gia của ta, mọi chuyện đều do con tiện nhân Đào Yêu,
ta…ta thật sự không biết gì hết…”
Nhưng mà chuyện đến nước này,
trăm ngàn lời nói đều vô ích, hộ vệ của Tương Trạch Vũ xông lên mạnh mẽ
đánh tới. Bọn họ đánh người rất có phương pháp, Kim Ngọc bị đánh đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch vị trí, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng
không phun ra được, chỉ có thể không ngừng cầu xin.
Tương Trạch
Vũ gương mặt âm trầm nhìn Kim Ngọc chịu đòn, bỗng nhiên nhớ tới còn phải đi bắt Đào Yêu, lập tức lớn tiếng quát: “Còn không mau đi bắt tiện nhân kia, ta không tin nàng ta có thể chạy trốn.”
Vừa dứt lời, thủ
lĩnh hộ vệ của hắn mặt đầy mây đen ghé tai hắn nói nhỏ: “Thiếu gia, vừa
rồi bên ngoài có người báo tin, Thái tử phi đang phái người đến đây
rồi.”
Nhất định là có người truyền tin cho Thái tử phi.
thấy được Kim Ngọc liền kêu la oán than: “Chủ nhân, tối qua không biết
tên khốn kiếp nào trói nô tỳ lại, còn dám đem nô tỳ và đám hộ vệ ném vào trong chuồng ngựa, khắp người nô tỳ đều là phân ngựa…” Tiếng nói của bà vừa phát ra, đã thấy tấm thân và khuông mặt đẹp đẽ của Kim Ngọc toàn là vết thương, trông rất chật vật, nhất thời nói được một nửa đã ngưng
lại, trợn mắt ngoác mồm: “Chủ nhân, người… người làm sao vậy…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Lữ ma ma đang rất chật vật, hời hợt nói: “Đúng là đồ ngu
xuẩn, tối hôm qua ta tìm bà khắp nơi không thấy, không ngờ là bị đưa đến chuồng ngựa, Quốc Sắc Thiên Hương lầu sao lại nuôi một đám phế vật như
vậy chứ!”
Trên mặt Lữ ma ma lộ vẻ tức giận, muốn nói gì lại bị
Kim Ngọc quát ngừng lại: “Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Mau dìu
ta về.”
Mắt thấy Lữ ma ma khập khiễng dìu Kim Ngọc đi ra ngoài,
Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười nói với Vương Hạc: “Vương công tử, nếu hôm
qua không có ngài giải vây, chỉ sợ bây giờ người bị như thế này chính là ta.”
Vương Hạc ngày hôm qua vừa nhận được tin tức liền lập tức
tới nơi, có thể cứu Đào Yêu ra khỏi nguy hiểm, hoàn toàn thỏa mãn được
lòng tham hư vinh của hắn, giờ khắc này dáng vẻ hắn vô cùng thỏa mãn:
“Vậy…ta đưa Đào Yêu cô nương về Quốc Sắc Thiên Hương lầu.”
Giang
Tiểu Lâu khẽ mở miệng cười, Kim Ngọc ơi Kim Ngọc, trò chơi vừa mới bắt
đầu, không làm đến long trời lở đất, thì ai có thể oàn thân thối lui…
Trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Lữ ma ma cẩn thận thoa thuốc, nhỏ giọng
nói: “Chủ nhân, ả tiện nhân kia lại còn dám cấu kết người khác…”
Kim Ngọc tức giận đến run rẩy cả người, đột nhiên ném cho bà một cái tát:
“Câm miệng, cút ra ngoài.” Tiếng mắng đó như một con rắn độc đang rít
gào, khàn khàn mà chua ngoa.
Cửa vừa mở ra, Lữ ma ma lập tức lăn
lộn đi ra ngoài, ngay sau đó là một ấm trà bay ra theo, đập thẳng lên
lưng bà, Lữ ma ma kêu gào một tiếng, nhưng lại mau chóng lấy tay bịt
miệng.
Trong phòng, trên mặt Kim Ngọc tràn đầy vẻ hung ác, Giang
Tiểu Lâu, cứ chờ xem, xem ta có thể bắt người phải quỳ xuống, cầu xin ta cho ngươi tiếp khách hay không.