Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 25 : Có rắp tâm khác
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Trước gương đồng,
Tiểu Điệp nhẹ nhàng tháo trâm cài đầu xuống cho Giang Tiểu Lâu, đôi mắt
chăm chú hơi cúi xuống, không dám nhìn nàng chút nào.
“Cảm thấy ta rất đáng sợ sao?” Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng.
Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, nhưng trong chớp mắt vang lên giữa chốn yên
tĩnh, thật sự làm Tiểu Điệp sợ hết hồn. Nàng bỗng nhiên ngẩn đầu, lập
tức nhìn thấy đôi mắt đen nhánh phản chiếu trong chiếc gương đồng:
“Không, tiểu thư, nô tỳ không có…”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như rơi thẳng vào trong chiếc gương, đồng thời giống như xuyên qua chiếc gương
rơi thẳng vào trên người Tiểu Điệp, ánh mắt như hình với bóng đó khiến
nàng vô cùng khẩn trương. Quốc Sắc Thiên Hương lầu này không biết đã
nghênh đón bao nhiêu vị giai nhân mỹ lệ đa tình, nhưng vị tiểu thư này
lại không giống, khi nàng uyển chuyển nhảy múa, giống như mỹ nhân tuyệt
sắc trên bức bích họa được thổi một làn tiên khí mà sống lại, tinh xảo
tuyệt luân mỹ lệ như vậy, ai có thể sánh bằng, ai đành lòng tổn thương?
Chỉ là khi Tiểu Điệp dần dần tiếp cận Giang Tiểu Lâu, lại phảng phất nhìn thấy một số bí mật ghê gớm.
Trong lúc không hay không biết Giang Tiểu Lâu đã mê hoặc tâm trí người khác,
dẫn người ta vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cảnh tượng này, phảng phất
giống như con nhện xinh đẹp trên cây cột trong chùa, bình thường cùng
nghe âm thanh nhà phật, cùng hưởng hương hỏa, xoay người lại là bố trí
từng sợi tơ cạm bẫy, mắt không chớp mà nuốt chửng con mồi không chừa một chút.
“Ngươi cảm thấy cách làm của ta quá tàn nhẫn, từ Lưu Diệu
đến Kim Ngọc đều là không một chút nể tình, có đúng không?” Giang Tiểu
Lâu bình tĩnh kể lại.
Ngón tay Tiểu Điệp hoảng hốt, không cẩn
thận làm đứt mất một sợi tóc, không chờ Tiểu Lâu nói gì, Tiểu Điệp đã
ngã rầm một tiếng quỳ trên đất, luôn miệng nói: “Tiểu thư, là nô tì
không đúng, là nô tì sai rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ
cười: “Tiểu Điệp, trên đời này trong một trăm người, người thật sự tốt
chỉ có một, kẻ thật sự ác cũng chỉ có một, đại đa số chúng ta đều là
đi.”
Gương mặt trắng thuần của nàng mang theo những giọt nước mắt óng ánh, như những hạt châu rơi rớt, có lẽ vì quá kinh hoảng, nói
chuyện vừa vội vừa nhanh, Giang Tiểu Lâu hầu như không nghe rõ nàng đang nói gì, lập tức đỡ nàng dậy: “San Hô, muội làm gì vậy, mau đứng lên.”
Diêu San Hô vô cùng cố chấp, mặt đầy nước mắt: “Nếu tỷ không đáp ứng thì ta sẽ không đứng lên… coi như ta cầu xin tỷ giúp đỡ…”
“Muội khoan hãy khóc đã…” Giang Tiểu Lâu dùng sức nâng nàng dậy, cực kỳ bình
tĩnh nói: “Cho dù là chuyện gì, thì cũng phải nói rõ ràng, nếu không thì mơ hồ như vậy ta làm sao hiểu rõ được?”
“Vâng…là người bạn tốt
của ta, bệnh đã hơn nửa năm, Kim Ngọc tỷ vẫn buộc nàng tiếp khách, nàng
cũng quật cường, thà chết không chịu, bệnh càng lúc càng nặng! Tối hôm
qua không cẩn thận chọc giận khách, Kim Ngọc tỷ muốn đuổi nàng đi.” Diêu San Hô cắn môi, nhịn xuống lo lắng, bộ dạng muốn nói nữa lại thôi.
Giang Tiểu Lâu nhíu lông mày.
Diêu San Hô muốn nàng đi cứu người?
“Muội vừa nói là Tuyết Ngưng?”
“Vâng, Ly Tuyết Ngưng, trước đây từng rất nổi danh, nhưng từ khi bệnh thì rất
nặng, muội..muội đã xin Kim Ngọc tỷ, nàng lại không chịu nghe muội nói,
tỷ thì khác, tỷ nói một câu còn hơn muội nói mười câu.” Diêu San Hô lại
hấp tấp lên, nước mắt không làm sao ngăn được.
Ly Tuyết Ngưng, cái tên này nghe rất quen tai, nhưng làm sao nàng cũng không nhớ nổi.
Diêu San Hô thấy Giang Tiểu Lâu đứng yên không nhúc nhích thì lại hoảng
loạn: “Tỷ quên rồi sao, khi đó tỷ bị đuổi đi…là Tuyết Ngưng có lòng tốt
ra tiền tìm người mai táng tỷ…Khi đó nàng cũng đang bệnh rất nặng, bản
thân cũng không có bao nhiêu tiền…”
Đối phương nói đến lắp bắp,
nhưng Giang Tiểu Lâu đột nhiên biến sắc, trong con mắt dần dần tản ra
khí lạnh. Kim Ngọc vô duyên vô cớ tìm chuyện gây sự, cuối cùng vẫn là
chọn Ly Tuyết Ngưng, là muốn bày trò gì đây?