Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 26 : Thả mồi câu cá
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Gương mặt Giang Tiểu
Lâu ngày thường mỹ lệ ôn hòa, giờ khắc này trong mắt hiện lên vẻ tức
giận, Diêu San Hô nhìn mà không khỏi căng thẳng, cho rằng mình đã nói
sai chuyện gì.
Đầu óc Giang Tiểu Lâu nhanh chóng xoay chuyển, thì ra mình không phải phơi thây nơi hoang dã là nhờ lòng tốt của người
khác, không tự chủ được, âm thanh của nàng ôn hòa hơn: “Đừng gấp, mau
dẫn ta đi xem thế nào.”
Diêu San Hô lúc này mới hoang mang gật đầu: “Được.”
Trong viện là một mảng hỗn loạn, hai ma ma thân hình cao to cường tráng đang
kéo một nữ tử đầu tóc bù xù, nữ tử gắt gao che chở một vật trong lồng
ngực, dường như càng làm hai ma ma nổi giận, đánh chửi không ngừng bên
tai.
“Các ngươi còn không buông tay?” hiếm khi Diêu San Hô giận dữ như vậy.
“San Hô tiểu thư, bà chủ đã chính miệng dặn dò phải đuổi ả sao chổi này đi,
nô tì khuyên tiểu thư đừng nên chen vào!”. Thôi ma ma là một phụ nhân
cường tráng mặt mày dữ tợn, giọng điệu tuy có chút khách sáo nhưng ngầm
có ý uy hiếp.
“Bà…bà…” Diêu San Hô giống như tức giận đến không nói ra lời.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người nữ tử trẻ tuổi sắc mặt trắng
nhợt, tóc dài che mặt, nàng cúi thấp đầu, tựa như không còn sức mà nâng
đỡ cổ, nhưng vẫn chăm chú ôm chặt món đồ trong lồng ngực.
Thôi ma ma vừa nói xong, Thường ma ma lại đổi sắc mặt, chọc vào Thôi ma ma một
cái: “Còn không im miệng, trước mặt Đào Yêu tiểu thư mà nói linh tinh
cái gì!”
Đào Yêu đang là người nổi nhất ở Quốc Sắc Thiên Hương
lầu, quan to quý nhân đều trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, các bà chỉ
là tôi tớ hạ đẳng, làm sao dám thất lễ trước mặt đối phương, lỡ như Đào
khắp nơi, lần này chắc sẽ nói là nàng rất lười biếng.
Vương đại
phu đi tới trước mặt Ly Tuyết Ngưng, nàng chỉ cúi đầu ôm đứa bé, mái tóc dài buông xuống che phủ gương mặt, căn bản không thấy rõ dáng dấp của
nàng. Vương đại phu bắt mạch cho nàng, chậm rãi cau mày: “Thân thể bị
tổn thương rất nặng, ta sẽ làm hết sức, phải xem tạo hóa của nàng ta.”
Vương đại phu định đi kê toa, Ly Tuyết Ngưng từ nãy đến giờ vẫn không lên
tiếng đột nhiên kéo tay áo Vương đại phu lại, hy vọng nhìn ông: “Cứu con của ta với.”
Vương đại phu lúc này mới chú ý đến đứa bé nàng vẫn ôm trong lòng, nhất thời sắc mặt kinh hãi rút lui hai bước. Đứa bé
trong lòng nàng, mặt xanh xao hơi thở lạnh lẽo, rõ ràng đã chết rồi,
nhưng nàng vẫn ôm chặt không buông.
“Con của ta có thể chữa trị được không?” Tuyết Ngưng hỏi như vậy.
Lúc này Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ dung mạo Ly Tuyết Ngưng, nàng hơi ngẩn
đầu lên, khẩn cầu nhìn đại phu. Cho dù gương mặt gày gò, vẫn không che
lấp được nét đẹp như hoa đào, đôi mắt như thu thủy, còn có một nốt ruồi
tuyệt sắc dưới mắt, giờ khắc này sự thê thảm tuyệt vọng trong mắt nàng
đủ để làm lòng người chấn động.
Đại phu bị hành động như phát điên của nàng dọa lui lại mấy bước, nhìn sang Giang Tiểu Lâu cầu cứu.
Ly Tuyết Ngưng đã lâu không chạm vào nước sạch, cũng không được tắm, cả
người có một loại mùi vị khó hình dung được, nhưng mà Giang Tiểu Lâu
không hề ghét bỏ đi tới, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Tuyết
Ngưng, hài tử đã chết rồi.”
Con mắt Ly Tuyết Ngưng giật giật, cuối cùng chịu nhìn vào Giang Tiểu Lâu lần đầu tiên.
Giờ khắc này, Lữ ma ma lặng yên không một tiếng động đứng sau song cửa, thu hết tất cả sự việc vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh. Chẳng qua chỉ là
một nha đầu mười bảy mười tám tuổi, làm sao thắng được Kim Ngọc, rất dễ
dàng rơi vào bẫy, đúng là tự làm tự chịu.