Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 5 : Vô cớ kết oán
Ngày đăng: 21:28 20/04/20
Giang Tiểu Lâu
làm như nhìn không hiểu ánh mắt của Kim Ngọc, trên mặt mang theo nụ cười thanh nhã đi đến bên cạnh Các lão nghiên người ngồi xuống. Dương Các
lão liếc xéo nàng: “Tiểu nha đầu tuổi không lớn lắm, khẩu khí lại không
nhỏ, xem ra là từng đọc không ít thơ văn?”
Giang Tiểu Lâu mặt không biến sắc: “Các lão quá khen, chỉ là biết được vài chữ thôi.”
Nàng đâu chỉ từng đọc thơ, khi còn nhỏ nàng cầm kỳ thi họa có thứ nào không
thông loại nào không tinh, nếu không như vậy thì Tần Tư làm sao lại dám
xem nàng là lễ vật tốt nhất mà dâng lên Tử Y hầu. Chỉ là nàng không
muốn làm đồ chơi cho người khác, cố ý làm bộ văn không thông, nghệ không tinh, sau khi nhập Hầu phủ thậm chí lời nói cũng không nói thêm nửa
câu, chỉ chịu làm một mỹ nhân gỗ, ý muốn được thất sủng, nhưng lại không nhờ cho dù nàng trốn tránh như vậy, cũng chạy không thoát kiếp nạn bị
người ta hiếp đáp.
Nếu như thế, nàng cần gì phải chạy trốn?
Lời nói của Giang Tiểu Lâu dĩ nhiên là khiến Dương các lão cực kỳ bất mãn,
những danh môn thiên kim, thanh lâu danh kỹ hắn gặp qua đâu chỉ ngàn
người, nhưng chưa có một ai dám ở trước mặt hắn ăn nói phóng túng, hắn
không khỏi cười lạnh, chỉ tay vào một văn sĩ trung niên mặc thanh y bên
cạnh nói: “Người nhìn đi, hắn so với ta thế nào?”
Văn sĩ vội vàng nói: “Các lão, Viên Tú này bất quá chỉ là tên áo vải, làm sao dám so sánh với ngài?”
Lời của hắn thật nhẹ nhàng, nhưng trước khi Giang Tiểu Lâu bước vào gian
phòng này đã biết được thân phận của hắn, hắn quả thật là tên áo vải,
nhưng lại là “từ thần” được sủng ái nhất bên cạnh đương kim bệ hạ. Nô
tài bên cạnh thiên tử đều to hơn đại quan địa phương 3 phần, huống chi
là khách khanh được hoàng đế tin tưởng ưu ái? Hôm nay nếu Giang Tiểu Lâu trả lời Dương các lão hơn, thì sẽ đắc tội Viên Tú hoàn toàn, nếu trả
lời Viên Tú hơn, ngược lại Dương các lão cũng sẽ nổi giận. Nói thế nào
cũng là nàng sai.
*”Từ thần” chỉ những người hầu chuyên về văn thơ.
Dương Các lão bất quá chỉ đang tìm một cơ hội để nổi giận, hắn muốn buộc
Giang Tiểu Lâu. Đối với Lý Hương Lan mà nói, hôm nay Giang Tiểu Lâu
không phải đang giải vây cho nàng, mà là đang sỉ nhục công khai nàng, là đang gây hấn với nàng, ý nói là chuyện mà nàng làm không được thì nàng
ta lại làm được.
Móng tay sơn đỏ của Lý Hương Lan vặn vẹo cái
khăn trong tay đến nhăn nhúm, nét mặt trở nên vô cùng tàn nhẫn: chỉ là 1 tiểu tiện nhân, đến đây không quá 2 ngày lại dám leo lên trên đầu nàng, đâu có dễ dàng như vậy.
Phỉ Thúy cúi đầu cẩn thận nhặt nắp ấm trà lên, đột nhiên nghe Lý Hương Lan hỏi một câu: “Bây giờ ả ta đang làm gì?”
Phỉ Thúy nơm nớp lo sợ, giữa ngày đông mà mồ hôi chảy ròng ròng, mồ hôi
chảy ra đầy mặt cũng không màng đến, chỉ lo cười cầu tài nói: “Nô tì vừa nhìn thấy nha đầu của nàng ta đi chuẩn bị nước tắm.”
Lý Hương
Lan càng nghĩ càng không cam lòng, vừa nãy trong phòng khách ai cũng
lạnh lùng không liếc mắt đến nàng một cái. Lý Hương Lan đột ngột đứng
lên, đi lại vài bước trong phòng rồi chậm rãi đến bên cạnh Phỉ Thúy, lại ra vẻ cười cợt lơ đãng: “Chuẩn bị nước tắm? Kim Ngọc cũng thật coi
trọng ả.”
Lý Hương Lan xưa nay luôn mang bộ dáng cao cao tại
thượng, mỗi tội các khách nhân lại thích bộ dáng này của nàng, cho nên
càng trăm phương ngàn kế nuông chiều nàng, ai ngờ hôm nay lại bị Dương
Các lão làm cho xấu mặt, đương nhiên nàng phải tìm người phát tiết oán
giận trong lòng. Còn một nguyên nhân quan trọng, Lý Hương Lan năm nay 22 tuổi, tuổi này ở chốn phong nguyệt đã là lớn rồi, mấy năm nay Kim Ngọc
tìm kiếm khắp nơi người có thể thay thế nàng nhưng không tìm ra, không
ngờ lại xuất hiện một Giang Tiểu Lâu, nàng không cam lòng bị người khác
thay thế nhanh như vậy.
Nghĩ đến thủ đoạn của Lý Hương Lan, Phỉ
Thúy không khỏi rùng mình một cái: “Tiểu thư, bây giờ nếu động thủ với ả ta, lỡ như…lỡ như…”
Lý Hương Lan lạnh lùng liếc xéo nàng, thở ra hơi thở như hoa lan: “Hẹp hòi không phải quân tử, không độc ác không
phải trượng phu, ả ta trèo nhanh như vậy, chỉ khiến cho té càng đau,
người chỉ cần làm theo thời ta là được rồi.