Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 491 : Đánh cược sinh tử (1)

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Giang Tiểu Lâu tỉnh táo phân tích tất cả, rất nhanh đưa ra kết luận. Đại ca tuổi trẻ nóng tính, tính tình táo bạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hay là huynh ấy thật sự đã di dời tài sản từ sớm… Lương Khánh cho rằng nàng biết bí mật, vọng tưởng lấy được số tiền này từ tay nàng. Dù sao tài sản của Giang gia để lại đều thu vào quốc khố, nhất định phải trải qua tầng tầng thủ tục, khi hắn lập danh sách có khả năng giấu đi một ít, nhưng không thể toàn bộ chiếm hết. Nếu như tìm được tài sản trong bóng tối của Giang gia, những thứ này lập tức sẽ trở thành của hắn, quả thật là tính toán quá hay.



Thu Hà luôn miệng khuyên bảo, Giang Tiểu Lâu chỉ ngần đầu nhìn nóc nhà, thần sắc bình tĩnh.



Một con nhện màu đen nhỏ bé, phun ra một sợi tơ tinh tế, nhẹ nhàng quấn vào mái hiên, sau đó nó chậm rãi bò sát qua, lại phun ra một sợi tơ khác. Toàn bộ quá trình lắc lư nghiên ngả, mười phần nguy cơ, rồi lại vững vàng, rất kiên trì. Khi nó đã bố trí tơ nhện giăng khắp bốn phía, liền bắt đầu bày thiên la địa võng cho con mồi của mình.



“Cơ hội như vậy không thường có đâu, bao nhiêu ngân lượng cũng không quan trọng bằng mạng mình.”



“Ngươi nên nghĩ kỹ, chỉ cần nộp tiền là có thể đi ra ngoài.”



“Này, ta đang nói với ngươi…”



Mặc kệ Thu Hà nói gì, Giang Tiểu Lâu vẫn mang dáng vẻ không nghe thấy, chỉ chuyên chú nhìn con nhện nhỏ kia đang giăng tơ, lập bẫy, bắt mồi, ăn vào bụng.



Thẳng thắn dứt khoát, nước chảy mây trôi, liền lạc một mạch.



Thu Hà giận dữ, đúng vào lúc này, ở cửa phòng giam đột nhiên có người kêu lên: “Giang Tiểu Lâu, đi ra.”



Tất cả tù phạm đều có mã số của mình, chỉ có Giang Tiểu Lâu không có, bởi vì nàng chưa từng trải qua thẩm vấn chính quy, cũng không phải phạm nhân thật sự. Nàng không thèm nhìn Thu Hà một cái, trực tiếp đi ra cửa, tiếp theo bị người ta dẫn ra ngoài. Không biết từ khi nào bọn họ ra khỏi nhà ngục u ám, tiến vào một gian phòng trang trí xa hoa trong hậu viện nha môn.



Trong nhã thất, một nam tử mặc áo tím cười nhẹ nhàng nhìn nàng, môi mỏng khẽ mấp máy: “Mấy ngày này, sống thế nào?



Trên mặt Giang Tiểu Lâu không có ý kinh ngạc, dáng vẻ hờ hững: “Hầu gia thấu hiểu lòng người như vậy, đặc biệt đưa ta đến chỗ này, Tiểu Lâu dĩ nhiên là sống rất tốt.”



Tiêu Quan Tuyết nhìn kỹ nàng, như đang kiểm tra xem nàng có nói dối không, cuối cùng hắn phát hiện, mặt của đối phương vô cùng bình tĩnh, không có chút nào phẫn nộ. Một mỹ nhân từ xưa luôn được cơm no áo đẹp lại lưu lạc đến thanh lâu, rồi bị đưa đến nhà giam đáng sợ này, nói là vạn kiếp bất phục cũng không quá đáng, nàng lại một mực có thể nhẫn nại được, quả thật là thú vị, vô cùng thú vị.



Giang Tiểu Lâu không để ý đến hắn, chỉ là bưng ấm trà bên cạnh lên uống, nhưng mà tay của nàng bị co lại quá lâu, giờ khắc này mơ hồ có chút run rẩy. Tiêu Quan Tuyết mỉm cười, đưa tay ra chặn lại bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng.



Giang Tiểu Lâu nhíu mày nhìn hắn, hắn không chút biến sắc nở nụ cười.



Dòng nước đang run rẩy trở nên vững vàng, thông thuận chảy vào trong chén. Tiêu Quan Tuyết nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt ôn tồn: “Nói như vậy, ngươi còn phải cảm ơn ta.”



Giang Tiểu Lâu cười lạnh, giơ chén lên uống một hơi cạn sạch.




Ngiêm Phượng Nhã nhất thời cuống lên, đang muốn ngăn lại, đột nhiên nhìn thấy Lương Khánh đi tới. Hắn một thân quan phục, bộ dáng hào hoa phong nhã, trên mặt mang theo nụ cười: “Phó đại phu, người bị giam bên trong là trọng phạm, không cho ngươi đi vào là vì an toàn cho ngươi, cũng không có ý gì khác, không nên tức giận.”



Phó Triêu Tuyên luôn rất tin tưởng Lương Khánh, lập tức vẻ mặt ôn hòa giải thích: “Lương đại nhân, chức trách của đại phu là cứu mạng người, mặc kệ bên trong giam giữ phạm nhân thế nào, dù cho là người giết người tội ác tày trời, ta cũng không thể che giấu lương tâm mà ứng phó qua loa. Các vị bảo ta đến khám bệnh, rồi lại không cho ta vào, bệnh này đúng là không có cách nào khám được…”



Lương Khánh cũng rất tôn trọng Phó Triêu Tuyên, liền nói: “Phượng Nhã, lập tức mở cửa cho Phó đại phu đi vào.”



“Lương đại nhân..” Mặt Ngiêm Phượng Nhã khó chịu, hắn biết Phó Triêu Tuyên rất có tài chữa bệnh, Lương Khánh rất coi trọng hắn, cho nên cũng không dám nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là bảo tư tốt đi mở cửa.



Giang Tiểu Lâu rõ ràng nghe thấy tất cả, nhưng vẫn duy trì trạng thái vô cùng yên tĩnh. Mãi đến khi nàng nghe thấy hai tiếng bước chân một trước một sau đi đến, người phía trước bước chân rất nhẹ, động tác trầm ổn, mà người sau mang theo chút chần chừ và thiếu kiên nhẫn, tốc độ đi rất chậm.



Phó Triêu Tuyên nhìn thấy người nằm trên giường mà sững sờ, hắn tưởng mình sẽ nhìn thấy một người mặt mày hung dữ, một nữ nhân mặt mũi đáng sợ, lại không nghĩ rằng Giang Tiểu Lâu thân hình gầy yếu, dung nhan thanh lệ.



Ánh mắt của nàng đang dính chặt vào người hắn, không tự chủ khiến hắn giật mình.



Gương mặt này, quả thật là một mỹ nhân trời sinh.



Lương Khánh dường như nhìn ra được Phó Triêu Tuyên đang nghi hoặc, chỉ vào Giang Tiểu Lâu nói: “Phó đại phu, nữ tử này dung mạo xinh đẹp, nhưng ả lại không phải là người tốt lành gì. Trước kia nàng có một vị hôn phu, nhưng khi hôn phu của ả thay lòng đổi dạ thì ả lập tức ra tay hạ sát người mới. Ả giỏi nhất là dùng gương mặt đẹp đẽ của mình mê hoặc nam nhân, có rất nhiều người không chịu nổi mà vướng vào sai lầm. Bây giờ ngươi chữa bệnh cho ả, sau này mỗi ngày đều tiếp xúc với ả. Có thể nàng sẽ dùng những chiêu thức đê tiện đến quyến rũ ngươi, dụ dỗ ngươi. Phó đại phu, ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không nên bị gương mặt hiền lành như dê non này lừa dối, bằng không ngươi cũng sẽ giống như người khác chết trong tay ả.”



“Ta sẽ không”. Phó Triêu Tuyên nhẹ nhàng nhíu hàng lông mày đẹp đẽ. Hắn vốn là người chuyên đến xem bệnh cho người khác, nhưng các vị cô nương trẻ tuổi kia lại vì nhìn trúng hắn mà tìm mọi cách đẩy hắn vào con đường bất nghĩa, chuyện ép hôn cũng không phải chỉ mới một hai lần, cho nên hắn rất căm ghét nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân chót lưỡi đầu môi, tâm tính xấu xa.Thiếu nữ trẻ tuổi đáng yêu vốn là những người dễ thương nhất trên đời, nhưng khi bọn họ tâm địa xấu xa, có ý đồ lừa dối nam nhân, sẽ trở nên cực kỳ đáng ghét.



“Ả là một nữ nhân ác độc, tuyệt đối đừng để vẻ ngoài của ả lừa dối, mặc kệ ả nói gì với ngươi, tuyệt đối đừng tin.” Lương Khánh là một con cáo già, hắn rất thận trọng quan sát Phó Triêu Tuyên, xác định là hắn đứng về phe mình mới yên lòng.



“Cố gắng chữa bệnh cho ả, dù sao vẫn chưa thẩm vấn, không thể để ả chết ở đây. Đúng rồi, trị liệu xong đừng quên kê thêm thuốc cho ta, thuốc của ngươi rất công hiệu.” Lương Khánh nói như vậy, liếc mắt ta hiệu với Ngiêm Phượng Nhã đứng bên cạnh, chỉ dặn dò tư tốt lưu lại, liền dẫn người khác lui ra.



Giang Tiểu Lâu nghe hết tất cả những lời Lương Khánh nói lúc nãy, cảm thấy buồn cười. Nghe đi, thế gian này đổi trắng thay đen, bất phân thị phi đến mức nào chứ, Tần gia xảo trái đoạt tiền tài người khác hắn mặc kệ, Tử y hầu ích kỷ tàn nhẫn giết hại người khác hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ biết đánh chết đại ca nàng Giang Vãn Phong, bây giờ còn muốn ép nàng giao ra tài sản của Giang gia.



Giống như đối với Tần gia, nàng cực kỳ căm hận Lương Khánh, bởi vì hắn là hung thủ trực tiếp giết chết đại ca, thậm chí, là hắn vạch trần cá tính thật của nàng. Trong rất nhiều năm tháng trước kia, nàng vẫn sống theo như phụ thân mong muốn, làm một tiểu thư khuê tú tinh thông cầm thi họa, làm một người vợ hiền lương thục đức, nhưng thế giới này đã báo đáp lại nàng thế nào?



Chuyện đến nước này, nàng phải làm chút gì đó báo đáp lại vị Kinh triệu doãn cao cao tại thượng này, ví dụ như xé rách trái tim của hắn, khiến hắn phải giãy dụa rên rỉ trong bùn nhão… Vô số chủ ý điên cuồng va chạm trong đầu nàng. Khi nàng ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm trên người vị đại phu trẻ tuổi, thì nàng nhớ đến Lương Khánh vừa nói một câu rất quan trọng. Trong nháy mắt, nàng nghĩ ra một kế hoạch.



Một kế hoạch vô cùng thú vị.