Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 492 : Đánh cược sinh tử (2)

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Tư tốt tiến lên đỡ nàng ngồi dậy, sau đó nói: “Đưa tay ra.”



Nàng rất nghe lời duỗi cánh tay trắng nõn ra, vào phút này, lửa thù hận trong đáy mắt của nàng đã tắt, trở nên cực kỳ ôn nhu, cực kỳ nghe lời, thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Đại phu, cảm tạ huynh chữa trị cho ta.”



Văn nhã, hữu lệ, thanh âm ôn hòa, giọng điệu rụt rè, thể hiện rõ ràng là một tiểu thư trẻ tuổi hiểu thi thư hiểu lễ tiết.



Đây tuyệt đối không giống là tội phạm giết người, ngược lại giống như một nữ tử bất hạnh lưu lạc.



Phó Triêu Tuyên cũng không nhìn gương mặt Giang Tiểu Lâu, bởi vì gương mặt đó quá sức mê hoặc, trong lòng hắn thầm nghĩ, Lương đại nhân nói không sai, nữ nhân trước mắt này là một con hồ ly giảo hoạt, nàng biết mình có gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn biến nó thành một vũ khí vô cùng lợi hại đối phó với nam nhân. Mấu chốt của vấn đề chính là, cho dù biết rõ như vậy, hắn vẫn không có đủ tự tin chống đối lại đôi mắt xinh đẹp yên tĩnh đó.



Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn kỹ vị đại phu trẻ tuổi tuấn mỹ này, ánh mắt của nàng mơ hồ dẫn theo ý cười.



Hắn vẫn cúi đầu bắt mạch, căn bản không chịu ngẩn đầu lên nhìn nàng một cái, xem ra hắn vô cùng tin tưởng Lương Khánh, hơn nữa Lương Khánh vừa nói rồi, muốn hắn đi kê đơn thuốc…



Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài.



“Ngươi bị thương rất nghiêm trọng, tất cả các vết thương đều thối rữa, còn có nhiều bóng nước, nếu không tìm cách nặn hết mủ ra, ngươi thật sự sẽ chết.”



Giang Tiểu Lâu chỉ nói: “Nếu đại phu cảm thấy dơ bẩn, ta có thể tự mình làm.”



Dĩ nhiên Phó Triêu Tuyên đối với sự xem thường của nàng vô cùng không vui, khuôn mặt của hắn hơi trầm xuống, khẩu khí cực kỳ chán ghét: “Ai nói là đại phu lại chê bai bệnh nhân của mình? Hơn nữa ngay cả cử động một chút ngươi cũng không chịu nổi, ngươi tự làm được sao?”



“Nhưng làm phiền huynh, ta lại không đành lòng.” Nàng lại nói lần nữa.



Phó Triêu Tuyên lạnh lùng nói: “Ta chỉ làm hết bổn phận của mình,nếu ngươi cho rằng dựa vào gương mặt xinh đẹp và chót lưỡi đầu môi là đã có thể dụ dỗ ta, vậy thì ngươi đã sai rồi, chỉ sợ ngươi còn phải tốn nhiều công sức lắm.”



Gương mặt trẻ tuổi của hắn xem ra rất bảo thủ, bộ dạng văn nhã lại lạnh lùng đẩy người ra ngoài ngàn dặm. Giang Tiểu Lâu nhìn ra một chút khí chất trên người hắn, như vậy xem ra, hắn rõ ràng đang có lòng cảnh giác cao độ với nàng.



Tư tốt thầm thì qua kẽ răng: “Đại phu, ngài mau chóng khám đi, ta còn phải đi kiểm tra những phòng giam khác.”



Phó Triêu Tuyên không khách khí nói: “Lúc ta khám bệnh không thích bị người khác chen vào, ngươi muốn đi thì đi, người ở đây còn có thể bay mất sao?”



Tư tốt không thể làm gì vị đại phu trẻ tuổi này, chỉ có thể đóng cửa phòng giam lại rồi đi.



Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ mỉm cười, người trước mắt bây giờ là một khối băng, một bức tượng, nhưng nàng sẽ nhanh chóng hòa tan hắn, chỉ cần tìm được chỗ đột phá thích hợp.
Phó Triêu Tuyên càng ngày càng nghi hoặc, trong mắt hắn Giang Tiểu Lâu là người kỳ quặc, nàng đối với tất cả mọi chuyện trước mắt đều không quan tâm, ngay cả bị thương nặng như vậy cũng không ngại ngần. Rõ ràng là tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẫn ôn nhu dễ gần, hòa khí hữu lễ, hoàn cảnh và người chung quanh không làm sao ảnh hưởng đến nàng được. Xưa nay nàng không quá ân cần săn đón mình, nhưng nhất cử nhất động lại tràn đầy sức quyến rũ, ngoài ra, nàng có đôi mắt rất đẹp, nụ cười có sức mạnh khiến người ta tin phục.



Cho dù hắn căm ghét nàng, nhưng không thể không thừa nhận nàng rất có kiến thức, ăn nói phong nhã, là một nữ tử rất dễ khiến người khác động lòng.



Lúc Phó Triêu Tuyên đi, theo bản năng quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu một chút. Giang Tiểu Lâu nhìn hắn thành khẩn nói: “Đại phu, có thể mang đến cho ta một quyển kinh Phật không?”



Mang kinh Phật, vào thời điểm này? Hắn choáng váng, cả nửa khắc không nói ra được lời nào, sau đó chợt tỉnh lại, đi một mạch không quay lại.



Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng hắn, cười nhạt.



Đánh cược mười ngày, đã là ngày thứ hai.



Con nhện bò tới bò lui trên tấm lưới mới, trông chờ con mồi.



Ngày thứ ba, quả nhiên Phó Triêu Tuyên lại đến, vì tư tốt phát hiện cơn sốt cao của Giang Tiểu Lâu không giảm, liền nhờ hắn đến bốc thuốc lần nữa. Khi hắn đến, trong tay cầm theo một quyển kinh Phật.



Hắn đưa kinh Phật cho Giang Tiểu Lâu, nói: “Người như ngươi cũng tin Phật sao?”



Không, đương nhiên là không, nếu trên đời thật sự có Phật, sao không trừng phạt cái ác nuôi dưỡng cái thiện, sao lại trơ mắt nhìn người tốt chết oan, trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Từ nhỏ sức khỏe ta không tốt, phụ thân từng đưa ta đến am ni cô nuôi một năm, ở đó ta theo các sư phụ ăn chay niệm phật, đã quen mang theo một quyển kinh Phật bên người.”



Phó Triêu Tuyên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, như nghĩ xem có thể tin lời nàng hay không.



Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu không nói dối, nàng quả thật từng ở am ni cô một năm, còn từng tự tay sao chép kinh Phật, cung phụng trước mặt Phật tổ, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, nàng không bao giờ chạm vào những thứ vô dụng thế này. Phật tổ quá bận, không thể che chở cho từng người, nàng nhất định phải dựa vào chính mình.



Phó Triêu Tuyên yên tĩnh nhìn nàng, trong lòng không tự chủ mà nghĩ, một người thờ phụng Phật tổ, thì cũng không thể xấu xa quá được.



Bắt mạch lần nữa, kê xong toa thuốc, Phó Triêu Tuyên phát hiện Giang Tiểu Lâu đã mở kinh Phật ra. Ngón tay tinh tế vuốt ve từng chữ trên quyển kinh, mang theo quyến luyến sâu sắc. Đa số lúc nàng lẩm nhẩm đọc kinh, quả thật là đọc thuộc lòng, bởi vì nàng gần như không có cúi đầu nhìn vào sách, có thể nàng chỉ đang tìm kiếm sự bình tĩnh từ quyển kinh, chứ không phải thật sự cần đến sách. Giống như chuỗi Phật châu hắn đang mang trên cổ tay, chỉ là một loại tượng trưng, tượng trưng cho tín ngưỡng.



Sau khi kê toa, hắn nhìn lại một lúc, không hề quấy rầy nàng, yên lặng đi ra ngoài.



Đánh cược mười ngày, đã qua ba ngày.



Con nhện bắt được một con bướm, nhưng vì bất ngờ mà bị vuột mất, thật là phí công vô ích.