Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 591 : Hứa hẹn hôn nhân (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Trên bàn có một dĩa măng tre thịt băm, khi ăn có một mùi thơm đặc biệt đọng lại trong miệng. Lúc nãy Tạ Hương không thành công, giờ khắc này thấy Giang Tiểu Lâu ăn một miếng, lập tức chớp cơ hội nói: “Tiểu Lâu, ngươi đừng nghĩ món măng này tầm thường, lúc đem nấu thì măng phải tươi, chậm một chút là mùi vị không còn nữa.”



Giang Tiểu Lâu nếm thử chốc lát mới nói: “Mùi vị này không phải là ngon bình thường, nói vậy là sau khi bá phụ đào được măng trên núi phải cho người không ngừng nghỉ đưa về phủ.”



Tạ Khang Hà cười lên như gặp được tri âm: “Tiểu Lâu nói không sai, vì đảm bảo nguyên liệu nấu ăn được tươi mới, ta để đầu bếp mang theo một cái lò nhỏ, khi hắn hái được măng lập tức rửa sạch cắt gọn, cho vào nấu cùng với thịt, trước đó thì kiệu phu đã nhóm lửa, một đường vừa đi về vừa nấu. Ngọn núi gần đây nhất cách khoảng nửa ngày đường, chờ khi về đến phủ, măng và thịt cũng vừa chín, khi ăn thì mùi vị vừa đủ.”



Giang Tiểu Lâu không khỏi cảm thán, cơm canh bình thường, mùi vị không thua sơn hào hải vị, quá mức tinh tế.



Ly Tuyết Ngưng thưởng thức một miếng cơm rang thông thường, không khỏi hơi hoảng. Nhìn bên ngoài, từng hạt cơm như ngọc, trong vàng có trắng, không chỉ đẹp mắt mà còn rất ngon.



Tạ Xuân bên cạnh giải thích với nàng: “Cái này gọi là kim khỏa ngân, làm rất tốn công.” Khi nàng nói khó khăn, trên mặt không có vẻ đắc ý như Tạ Hương, mà là có chút không hài lòng.



Nhìn thức ăn đầy bàn như vậy, đầu bếp còn sợ là hơi ít, cố ý đem hoa cúc tách ra thành từng cánh, bỏ lên món ăn lúc còn nóng, như vậy, có thể nói là sắc, hương, vị, hình, cái nào cũng tuyệt.



Sau hai lần Tạ Hương không làm khó được Giang Tiểu Lâu, người nhà họ Tạ bắt đầu nhìn Giang Tiểu Lâu bằng con mắt khác. Dùng xong, Tạ phu nhân nói: “Vương di nương, mang Tiểu Lâu đi xem chỗ ở của nàng đi.”



“Vâng, phu nhân” Vương Bảo Trân vô cùng cung kính.



Tạ phu nhân cười với Giang Tiểu Lâu, xoay người đi.



Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của nàng suy tư, Vương Bảo Trân nói: “Tiểu Lâu, ta dẫn con đi xem.”



Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, cười nói: “Vậy thì làm phiền Vương di nương.”



Tạ gia rất kỳ lạ, phu nhân không quản sự, toàn bộ đều cho di nương quản, Tạ Khang Hà cũng rất thản nhiên, thê thiếp đảo ngược vị trí, các tiểu thư Tạ gia cũng không thân cận với Tạ phu nhân lắm.



Người nhà này, quả thật thú vị.



Vương Bảo Trân tự mình dẫn Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng đến nơi ở, đây là một sân viện rộng rãi, xinh đẹp, chạm trổ công phu.



Vương Bảo Trân cười nói: “Lão gia nói hơi gấp, nên con tạm ở đây, rồi ta sẽ sắp xếp cho con đến nơi tốt hơn.”



Đồ đạc trong viện đều là những thứ quý giá.



Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ mặt kinh sợ vì được sủng ái, nói: “Không cần làm phiền Vương di nương, Tiểu Lâu chỉ là sống nhờ, không cần phí công quá.”



Vương Bảo Trân lắc đầu, kéo tay nàng thân thiết: “Nha đầu khờ quá, sau này không được nói là sống nhờ nữa, lão gia nói rồi từ nay con chính là chủ nhân ở đây, cùng làm bạn với các tiểu thư, sống cuộc sống vô lo. Con cứ an tâm, thiếu cái gì thì nói với ta.” Nói xong, nàng xoay người hướng về tỳ nữ đứng ở cửa: “Các ngươi phải chăm sóc cho tiểu thư thật tốt, nếu có thất lễ ta sẽ không tha.”



Tất cả mọi người vô cùng kính nể nàng, vội vàng khom người vâng dạ.



Một ma ma đi tới cạnh Vương Bảo Trân, cung kính nói: “Di nương, lão gia mời người đến gặp.”




Tạ Nguyệt thấy thần sắc Vương Bảo Trân phức tạp, trong lòng nổi lên nghi hoặc.



Tạ Hương lại cúi đầu suy nghĩ, mỉm cười: “Di nương, mặc kệ Giang Tiểu Lâu là thân phận gì, ả đến Tạ gia cũng chỉ vì tiền thôi, nếu vậy thì dễ, sau này con sẽ thường lui tới với ả, quan sát một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”



Nghe xong lời nàng, Tạ Nguyệt dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Vương Bảo Trân, Vương Bảo Trân khẽ gật đầu.



Tạ Hương rời đi, Tạ Nguyệt tự mình nâng ấm trà rót cho Vương Bảo Trân, động tác mềm mại cao quý, ôn nhu nói: “Mẫu thân, chuyện này, người thật sự không làm gì sao?”



Vương Bảo Trân cười cười nói: “Ta đã bóng gió với phụ thân con, hắn vẫn không chịu tiết lộ. Lúc nãy đến chỗ phu nhân, lại tình cờ nghe thấy ông ta nói, muốn đem Giang Tiểu Lâu gả cho đại ca con.”



“Gả cho đại ca?” Tạ Nguyệt giật mình trợn mắt “Đại ca là người tinh mắt, xưa nay phụ thân đã thu xếp cho huynh ấy bao nhiêu người, huynh ấy chưa từng gật đầu. Dù cho phụ thân có uy quyền, cũng không miễn cưỡng được huynh ấy. Giang Tiểu Lâu mới đến, mọi người còn chưa hiểu ả, phụ thân lại bị ả lừa dối như vậy, còn muốn cho ả làm dâu trưởng Tạ gia, cái này chẳng phải là điên rồi sao?”



Vương Bảo Trân nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể thừa nhận trượng phu giỏi làm ăn lần này quá hồ đồ. Tuy rằng Tạ gia không phải quý tộc, nhưng lại cự phú, gia đình bình thường với không tới. Giang Tiểu Lâu một là không có gia thế hùng hậu, hai là không có đồ cưới phong phú, ba là không có phụ mẫu, là một nữ cô nhi, nữ tử như vậy cứ nuôi trong nhà như con chó con mèo thì còn được, dù sao chỉ là thêm một miệng ăn, đợi đủ tuổi thì gả ra ngoài cho xong giống như Tạ Du, cho một phần của hồi môn không nhiều không ít, còn được danh tiếng tốt, Tạ gia hoàn toàn không thiếu chút tiền đó. Nhưng nếu đem một cô nhi về nhà làm dâu trưởng…nàng không thể không nghi ngờ, Tạ Khang Hà bị uống nhầm thuốc.



“Con cũng biết phụ thân con, lúc làm ăn rất khôn khéo, nhưng lại tiêu tiền như nước, nói là ông trời cho hắn phát đạt, không được quên nguồn cội, hàng năm quyên tiền cho làng chài Liêu Châu đếm không hết, khuyên cỡ nào cũng vô ích. Gánh nặng như vậy hắn còn lo chu toàn, nói gì nuôi thêm một đứa con gái chứ? Chỉ đó điều, ta không ngờ hắn lại có suy nghĩ đó, nói một câu khó nghe, nếu người bên ngoài biết được, còn không biết sẽ dị nghị thế nào, nói không chừng chúng ta có nhược điểm gì trong tay nha đầu này, mới phải đáp ứng ả ta như vậy…”



Vương Bảo Trân càng nói, biểu hiện càng nghiêm nghị, tiếp theo nàng nghĩ đến chuyện tệ hơn: “Không chỉ như vậy, ta còn nghe phụ thân con nói, muốn chia một nửa gia sản cho ả…”



Tạ Nguyệt đột nhiên phì cười, lông mày cong lên: “Mẹ, có phải người nghe lầm, đầu phụ thân không bị hỏng, sao lại mê sảng như vậy?”



“Ta cũng mong mình nghe lầm”, Vương Bảo Trân trừng mắt cắt ngang lời nói của nàng: “Ta là người ăn nói linh tinh sao? Ta đứng ở cửa, nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không sai.”



“Một nha đầu không biết từ đâu ra, vô duyên vô cớ phân một nửa gia sản, phụ thân không điên thì là ngốc rồi.” Tạ Nguyệt không cười, sắc mặt nặng nề, thấp giọng nói.



“Nguyệt Nhi.” Vương Bảo Trân khẽ quát: “Không được nói phụ thân như vậy.”



“Mẹ, Nguyệt Nhi nói thật.” Tạ Nguyệt nhướng mày: “Con cảm thấy nhất định là mẹ nghe lầm, hoặc là phụ thân nói đùa, cơ nghiệp cực khổ dựng nên sao có thể vô cớ đưa cho người khác, con tuyệt đối không tin.”



Vương Bảo Trân cũng không định giải thích với nàng, nàng lo lắng những gì hôm nay nghe được đều là thật. Nàng hiểu rõ Tạ Khang Hà, không phải là người tùy tiện lên tiếng. Nếu hắn đã nói, nhất định là đã hạ quyết tâm. Đừng thấy hắn ngày thường vẫn hay tới hỏi ý kiến nàng, nhưng thực tế lần nào nàng cũng phải nói theo ý hắn, nếu nàng nói ngược lại ý hắn, thì cũng không êm đẹp.



Vương Bảo Trân suy nghĩ một chút nói: “Lúc nãy Tạ Hương nói không sai, nữ tử đều yêu thích châu báu trang sức, quần áo đẹp, từ ngày mai con thường xuyên đến tán gẫu với ả, một là thăm dò, hai là…”



“Hai là, cũng có thể trông chừng ả, không cho ả bày trò.”



Tạ Nguyệt lập tức cười nói: “Nương yên tâm, con gái biết làm gì rồi.”



Vương Bảo Trân nhìn con gái, cảm thấy nàng ngày càng trầm ổn, không khỏi gật đầu. Ngẫm lại, nàng bổ sung một câu: “Bất mãn đến mấy cũng không được để lộ ra, đặc biệt không được để người ta nắm được nhược điểm. Tuy phu nhân không quản sự, mọi người vẫn nhìn chằm chằm ta, nếu con cư xử không tốt với Giang Tiểu Lâu, không chừng sẽ có người mách lại lão gia. Chúng ta không thể để làm hỏng danh tiếng, công phu bề ngoài vẫn phải làm đầy đủ.”



“Vâng.”