Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 592 : Hứa hẹn hôn nhân (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Hai tỷ muội Tạ Nguyệt và Tạ Hương, buổi chiều ngày hôm sau đã mời Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng đi dạo chung quanh tham quan. Các nàng đi qua hoa viên, mỗi một nơi đều được giới thiệu, cuối cùng đến trước cửa lớn.
Tạ Nguyệt vẻ mặt tươi cười: “Lúc viện này được xây, phụ thân căn cứ theo truyền thống thương hộ Liêu Châu xây năm cửa. Năm cửa này mỗi cái có công dụng khác nhau, chỉ mở ra khi cần thiết. Lâu dần, bằng hữu khắp nơi chỉ cần xem nhà ta mở cửa nào, thì có thể biết ngày hôm nay xảy ra chuyện gì.”
“Cửa này là cửa tài, khi các chưởng quỹ đến chúc tết, cửa tài sẽ mở. Thứ hai là cửa thọ, khi có sinh thần, chúc thọ, hoặc các thân hữu đến chơi sẽ đi cửa này.” Tạ Nguyệt vừa nói vừa nhìn biểu hiện Giang Tiểu Lâu. Tạ gia khí khái như thế, nếu nàng toát ra vẻ mặt hâm mộ, thì có thể biết nàng là nữ tử ham tài, đến khi đó sẽ nghĩ ra cách làm cho nàng lộ ra sơ sót.
Giang Tiểu Lâu nghe như không nghe, trên mặt mang theo nụ cười.
“Đây là cửa lộc.” Tạ Nguyệt nói một nửa thì không nói nữa.
“Nhị ca và tam ca đều đang đi học, tương lai nếu ghi tên bảng vàng, là lúc cửa lộc mở ra.” Tạ Nguyệt cười hì hì tiếp lời.
Giang Tiểu Lâu nghe đến đây, nhàn nhạt ồ một tiếng.
Sau đó là cửa hỉ, nhà nào cũng có việc hỉ hay tang lễ, sẽ không tránh khỏi phải náo nhiệt một phen, lúc này sẽ mở cửa hỉ.
“Cửa mà chúng ta vào hôm qua, là cửa phúc đúng không?” Tạ Khang Hà hy vọng phúc khí mỗi ngày đều đi theo Tạ gia, cho nên cửa phúc là cửa ra vào hàng ngày, có thể coi là cầu phúc hưởng phúc, Ly Tuyết Ngưng suy đoán nói.
“Tỷ nói không sai, chúng ta là vào từ cửa phúc.” Giang Tiểu Lâu vừa nói xong, Tạ Hương đã kinh ngạc thốt lên: “A, là đại ca trở về.”
Giang Tiểu Lâu theo ánh mắt của nàng nhìn tới, một nam tử trẻ tuổi một thân phong trần, mệt mỏi xuống xe ngựa.
Tạ Liên Thành. Giang Tiểu Lâu có phản ứng.
Tạ Liên Thành đang bước lên bậc tam cấp, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, đúng lúc chạm phải đôi mắt Giang Tiểu Lâu, nhất thời chấn động.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, hướng về hắn nháy mắt một cái.
Tạ Nguyệt hết sức ân cần: “Đại ca, huynh về rồi.” Nói xong tiến lên đón, vô cùng vui mừng.
Tạ Liên Thành đi tới, dáng người kiên cường, có khí chất ung dung, vừa có vẻ phong lưu, nhưng lại không tùy tiện, biểu hiện có giáo dưỡng. Hắn không chút biến sắc nhìn Giang Tiểu Lâu, Hoài An bên cạnh cũng đã nhận ra, nhưng thiếu gia không động dung, hắn chỉ giật mình một cái, vẫn nhịn xuống không phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Mắt nàng như phủ một tầng sương mù, khóe mắt có một hình tròn lạnh lẽo trượt xuống, nhìn như hạt châu, trong chớp mắt nàng che đậy bằng vẻ tươi cười, bưng khay trà đi qua: “Đại ca.”
Nét cười của nàng như tơ lụa mềm mại, xem ra rất dịu ngoan, khiến người ta rung động, chỉ có điều đôi mắt ảm đạm, xem ra tiều tụy hơn ngày thường ba phần.
Tạ Liên Thành cười: “Đến đưa trà cho phụ thân sao?”
Tạ Du nhìn Tạ Liên Thành, che lại đôi mắt khao khát, môi run run vất vả nói: “Vâng.”
Tạ Liên Thành cũng không để ý, chỉ gật đầu với nàng liền rời đi.
Biểu hiện của Tạ Du cực kỳ bất an, chỉ cảm thấy đôi mắt Tạ Liên Thành như hai cái hồ sâu không thấy đáy, chiếu rọi hết tâm sự của nàng. Nàng xoay người, nhìn bóng lưng hắn, không tự chủ được mà đôi mắt đau xót, nước mắt không kềm được mày chảy ra. Từ đầu tới cuối, hắn không liếc nhìn nàng thêm một cái.
Tỳ nữ Nhiễm Nhi hầu hạ trong thư phòng vội nói: “Tứ tiểu thư, để nô tỳ làm đi…” Nói xong liền muốn nhận cái khay trong tay nàng, không ngờ Tạ Du vốn trầm tĩnh lúc này đột nhiên cao giọng, tức giận nói: “Cút qua một bên.”
Tứ tiểu thư xưa nay vốn xinh đẹp như một bức tranh sơn thủy, âm thanh êm tai như một bài thơ, lại phát sinh sự tức giận đáng sợ như vậy, Nhiễm Nhi sợ hết hồn: “Tứ tiểu thư, người…”
Tạ Du lập tức tỉnh ngộ, nàng cắn răng đưa khay trà cho Nhiễm Nhi: “Ngươi đưa vào đi.” Nói xong, nàng bỏ đi không quay đầu lại.
Nhiễm Nhi rất kỳ quái, lúc nãy lão gia và đại thiếu gia nói chuyện trong phòng, bọn họ đuổi mọi người ra xa, ai ngờ tứ tiểu thư tình cờ đến đây, muốn đem trà vào, nhưng tính thời gian mà nói, sao đến giờ trà còn ở trong tay tứ tiểu thư, cũng đã nguội lạnh…
Tạ Du càng chạy càng nhanh, các tỳ nữ đuổi theo đến thở hồng hộc, mồ hôi lạnh chảy xuống. Ngay lúc này, Tạ Du bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về người đang ở chòi nghỉ mát cách đó không xa.
Tì nữ Mạch Nhi kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy trong chòi có đại tiểu thư, tam tiểu thư, còn có người mới tới là Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng, như đang nói về đề tài gì thú vị, đại tiểu thư cười rất vui vẻ.
Cái này…có gì hay mà nhìn? Mạch Nhi quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, phát hiện vẻ mặt nàng rất kỳ quái.
Dung mạo tứ tiểu thư xem như mỹ lệ vô cùng, giờ khắc này đôi mắt nàng phát ra ánh sáng chói rọi, nhìn chằm chằm vào chòi nghỉ mát. Vốn gương mặt luôn mang theo ý cười lạnh nhạt, giờ khắc này đặc biệt hiu quạnh thê lương.
“Tiểu thư…” Mạch Nhi vừa muốn mở miệng, lại thấy Tạ Du bước chân đi về phía chòi nghỉ mát.