Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 611 : Ma ở trong lòng người (1)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Mọi người vừa chạy đến vườn hoa, thì nhìn thấy bốn vú già cường tráng nâng một cái cáng, đi ra từ hậu viện tứ tiểu thư, vẻ mặt Cố ma ma hoảng loạn đi theo phía sau.
Giang Tiểu Lâu từ xa nhìn, vừa nhìn đã nhận ra người nằm trên cáng là Mạch Nhi. Lúc này nàng được bọc trong một tấm chiếu, mái tóc ướt nhẹp lộ ra ngoài, mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Vương Bảo Trân thấy tình hình như thế, bước nhanh lên phía trước hỏi: “Cố ma ma, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Cố ma ma cúi đầu nói: “Vương di nương, hôm qua Mạch Nhi làm sai chút chuyện, tiểu thư trách mắng hai câu, nhất thời tức giận nói muốn đuổi đi, ai ngờ nha đầu này cho là thật, nửa đêm khóc lóc không ngừng, suy nghĩ không thông, nửa đêm lặng lẽ lẻn ra ngoài nhảy xuống giếng tự tử.
Nghe xong lời này, trên mặt mọi người đều phủ một tầng bóng tối. Mạch Nhi là nha đầu bán đứt của Tạ gia, cha mẹ nàng còn làm nô bộc trong phủ. Tuy nàng không phải là nha đầu xuất sắc, nhưng cũng được coi là thông minh lanh lợi khiến người khác yêu thích. Nhìn thấy nàng chết đột ngột như vậy, một đám tì nữ và ma ma trên mặt đều hiện ra vẻ đồng tình.
Tiểu Điệp nhìn thấy thi thể Mạch Nhi, chỉ thấy đầu óc choáng váng, trái tim như nhảy lên trên, ngày hôm qua Mạch Nhi còn vui vẻ chạy nhảy, hôm nay lại chết rồi.
Lúc này, bốn vị tiểu thư còn lại của Tạ gia cũng đến. Nghe nói người chết là người trong viện Tạ Du, trên mặt Tạ Hương có nét hưng phấn lộ rõ. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, kéo lấy Cố ma ma hỏi: “Cố ma ma, rốt cuộc tứ muội quở trách kiểu gì vậy, Mạch Nhi xưa nay là nha đầu vô tư, sao lại chỉ vì mấy câu nói mà tự tử?”
Trong lòng Cố ma ma phiền chán, trên mặt lại không dám để lộ chút nào, chỉ cung kính nói: “Tam tiểu thư, người biết tứ tiểu thư mà, bình thường con kiến còn không nỡ dẫm lên, Mạch Nhi làm vỡ ngọc bội người yêu thích, người chỉ nhẹ nhàng trách mắng vài câu, nô tì nghĩ, xó lẽ do nha đầu Mạch Nhi này quá tự ái, xưa nay đã quen sống thoải mái, không hiểu là tiểu thư muốn tốt cho nó, nhất thời nghĩ không thông suốt.”
Đôi mắt Tạ Hương lóe sáng, hừ một tiếng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe một vị phụ nhân gào lên thê thảm: “Con gái của ta.” Nói xong, một bóng người màu xanh từ hoa viên xông thẳng đến, một đường bò lê lết, té ngã bên người Mạch Nhi. Những ma ma khác liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra người này là mẫu thân của Mạch Nhi Trương thị.
Trương thị mặt đầy nước mắt và bi phẫn, ngẩn đầu lên tàn bạo nhìn Cố ma ma: “Ngươi nói đi, tại sao một đứa con gái đang yên đang lành lại chớp mắt là không còn nữa?”
Vẻ mặt Cố ma ma có chút ngượng ngùng, bà lui về phía sau một bước, trên mặt mang theo áy náy: “Trương ma ma, chuyện này cũng không ai ngờ, hôm qua bà không ở trong viện, không biết đã xảy ra những chuyện gì. Mạch Nhi bị lão gia trách mắng, lại không cẩn thận làm vỡ ngọc bội của tiểu thư, tiểu thư tuy không mắng nhiều, nhưng trong lòng nó chắc là rất buồn. Nói ra thì cũng tại nha đầu này mệnh khổ, không trách được người khác.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hơi động, chuyện trong viện…
Trương thị càng khóc gay gắt thê thảm, vừa khóc vừa nói với Vương Bảo Trân: “Di nương, xin người làm chủ cho con gái nô tì. Bao nhiêu năm qua, phu thê nô tì ở Tạ gia nếu không nói là cúc cung tận tụy, thì cũng là nghiêm ngặt cẩn trọng, chưa từng có chút nào lười biếng. Sống đến tuổi này, bọn nô tì chỉ có một đứa con, bây giờ, nó nhắm mắt ra đi như vậy, sau này phu thê nô tì làm sao mà sống đây?”
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi thương tâm. Chỉ nghe Tạ Hương hét lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vừa nãy theo lời Cố ma ma nói, lẽ nào chuyện này là vì chuyện hôm qua xảy ra trong hoa viên sao?
Sắc mặt Cố ma ma trắng nhợt, phảng phất đã lỡ lời: “Tam tiểu thư, nô tì không dám nói vậy, nô tì không có ý này.”
Nhưng mọi người đã nghe rõ ràng, tuy Cố ma ma nói Mạch Nhi làm vỡ ngọc bội của tứ tiểu thư, cho nên sợ hãi tự sát, nhưng tì nữ làm việc cẩn thận cách mấy cũng đều có lúc sai lầm, mà tứ tiểu thư là người rất hiếm khi nổi nóng, lại không quá chú ý đến mấy món trang sức. Trước kia Mạch Nhi cũng không phải chưa từng làm sai, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, đây chẳng qua là nói tránh đi thôi, rất có khả năng là vì hôm qua xảy ra chuyện, mới khiến Mạch Nhi nghĩ đến chuyện tìm chết. Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Giang Tiểu Lâu.
Hôm qua, Mạch Nhi chỉ chứng Giang Tiểu Lâu đẩy tiểu thư nhà nàng xuống hồ. Ai ngờ trong chớp mắt, Giang Tiểu Lâu dùng một con ong độc chứng minh mình trong sạch. Tứ tiểu thư đương nhiên có thể chối rằng mình không thấy gì, nhưng còn nha đầu này, ai sẽ tin nàng? Tất cả đều biến thành lỗi của nàng, ngay cả lão gia cũng trách cứ. Mạch Nhi gặp oan uổng, nghĩ không thông suốt cũng không chừng.
Ánh mắt kiều mị của Tạ Nguyệt giật giật, không khỏi tiếc hận nói với Trương thị: “Mạch Nhi là một nha đầu tốt, xưa nay thành khẩn, làm việc chăm chỉ. Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Bà đừng lo, chúng ta sẽ an táng cho nàng tử tế, còn về phu thê của bà…”
Nói tới chỗ này, nàng nhìn về phía Vương Bảo Trân. Vương Bảo Trân gật đầu nói: “Nữ nhi duy nhất của bà đã không còn, chúng ta sẽ phụ trách đến cùng. Chỉ có điều trước mặt mọi người, khóc lóc như vậy thật không ra thể thống, truyền ra bên ngoài còn không biết bị nói đến cỡ nào, khiến Mạch Nhi đi cũng không an lòng. Theo ta thấy, Trương ma ma bà cứ đưa Mạch Nhi về, tang sự cần những gì toàn bộ do chúng ta xử lý.”
Sau khi Trương ma ma khóc sướt mướt đưa Mạch Nhi đi, Vương Bảo Trân quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cố ma ma: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao tứ tiểu thư không xuất hiện?”
Cố ma ma đã chuẩn bị sẵn lời giải thích: “Sáng sớm xảy ra chuyện như vậy, tiểu thư khổ sở vô cùng, còn vì Mạch Nhi mà khóc hết một trận, nói mình làm chủ tử mà không để ý đến nha đầu này đang bất ổn, nên mới hại nàng còn trẻ đã mất mạng, bây giờ có lẽ còn đang ngồi khóc trong phòng.”
Vương Bảo Trân trầm mặt xuống nói: “Dù thế nào, chuyện này ta cũng phải nói rõ ràng với tứ tiểu thư.” Nói xong, nàng bước vào trong viện Tạ Du, Cố ma ma sốt ruột liếc mắt nhìn, giậm chân một cái cũng đuổi theo sau.
Những người khác nhìn thấy, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Tạ Nguyệt đang trầm tư, tam tiểu thư bên cạnh không nhịn được kéo tay nàng: “Đại tỷ, chúng ta đi xem một chút, chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ lỡ.”
Nghe nàng nói, thật giống như Mạch Nhi chết là chuyện vui vậy, đại khái là cuộc sống của các tiểu thư khuê các quá tẻ nhạt, ngay cả chuyện bất hạnh cũng khiến cho các nàng thấy hưng phấn. Mắt thấy Tạ Hương vô lễ như thế, Tạ Nguyệt không khỏi quát khẽ: “Tam muội, nói bây cái gì vậy? Muội đâu phải không biết, trong nhà xảy ra chuyện, di nương sẽ không thoát khỏi liên quan, muội không giúp phân ưu còn ở đây ồn ào, ngày thường di nương đúng là phí công thương muội.” Nói xong lời này nàng hừ lạnh một tiếng, ném tay Tạ Hương ra nhanh chóng rời đi.
Giang Tiểu Lâu nghe nói như vậy không khỏi nhíu mày: “Ma, ma ở đâu?”
Tiểu Điệp không dám nhìn cái cửa sổ kia một chút, chỉ dùng ngón tay chỉ vào, ngón tay đang không ngừng run rẩy, âm thanh bất an: “Là ở đó.”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo ngón tay nàng, ngoại trừ cửa sổ đã bị rách một miếng giấy dán, không còn gì khác. Nàng thở dài một hơi: “Tiểu Điệp, nửa đêm nửa hôm đột nhiên la lối như vậy, sẽ làm phiền Tuyết Ngưng nghỉ ngơi đó.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Điệp bỗng ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, người không tin nô tì sao? Nô tì nhìn thấy thật mà. Con ma đó có đôi mắt đen, tóc rối tung, toàn thân áo trắng, đáng sợ lắm.”
Biểu hiện Giang Tiểu Lâu nghiêm nghị, khoác lại áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Đi, theo ta ra ngoài nhìn thử, ta muốn xem con ma này từ đâu mà tới.”
Tiểu Điệp liên tục lùi lại, lùi liều mình tránh né: “Không, nô tì không dám, không đi. Tiểu thư, người đừng kéo nô tì.”
Giang Tiểu Lâu một đường mạnh mẽ kéo Tiểu Điệp đi ra, trực tiếp xuyên qua hành lang, gió lạnh thổi từng trận, nàng vẫn lẫm liệt không hoảng sợ. Nhưng vào lúc này, phía tây sân viện đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, ánh mắt nàng ngưng lại, nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Điệp sợ đến mất hồn, bị nàng kéo đi, cả người rét tun. Phía tây này xưa nay bỏ không, giờ khắc này cửa đóng chặt, chỉ nghe thấy âm thanh vang lên đứt quãng. Tiểu Điệp đứng không vững muốn bò ra, Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một chút, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc váy lên, một cước đạp mở cửa.
Cánh cửa rầm một tiếng mở rộng, âm thanh lộp cộp vang lên, càng có vẻ quỷ khí âm trầm.
“Tiểu thư, đừng vào.” Tiểu Điệp hổn hển nói.
Giang Tiểu Lâu không quay đầu lại, không chút do dự bước vào, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bức người.
Toàn bộ gian phòng trống rỗng, ngoại trừ đồ đạc yên tĩnh nằm một chỗ ra thì không còn gì khác.
“Tiểu thư…”
“Vào đi” Giang Tiểu Lâu trầm giọng nói, lúc này Tiểu Điệp mới run rẩy bỏ vào, nằm ở ngưỡng cửa nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, bắt được ma chưa?”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Loại người giả ma, cũng không khác bọn chuột nhắt, sao dám hiện thận?”
Tiểu Điệp vẫn sợ hãi ngó dáo dác, Giang Tiểu Lâu lạnh lùng kéo nàng đứng lên: “Đừng có bày ra bộ dáng tệ hại này nữa, sợ cái gì?”
“Nhưng mà…họ nói đó là oan hồn Mạch Nhi.” Tiểu Điệp vẫn sợ hãi đến sắc mặt trắng nhợt.
Gương mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu toát ra tia cười khinh bỉ: “Người có ba phần sợ ma, ma có bảy phần sợ người. Là oan hồn thì đã sao, khi sống là một người nhu nhược, chết rồi cũng là ma vô năng. Ác ma có ác đến mấy cũng chỉ dám bắt nạt người yếu đuối,đối với người ác nó cũng chỉ có thể cung kính cúi đầu.” Nói xong, nàng lạnh lẽo liếc mắt nhìn toàn bộ gian phòng, nhấn mạnh từng chữ: “Ta mặc kệ ngươi là người hay ma, muốn tìm ta thì cứ đường đường chính chính mà đến, đừng rụt đầu rụt cổ, ta thật muốn nhìn thử, lột da của ngươi ra có thể làm được khăn che mặt không.”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy bộp một tiếng, Tiểu Điệp thét lên, một con mèo bỗng nhiên xuất hiện. Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn con mèo đi ngang chân mình, mặt không biến sắc, nói: “Đi thôi.”
Nói xong, nàng liền kéo Tiểu Điệp đi ra ngoài. Đi đến trước cái cửa sổ bị rách giấy, Giang Tiểu Lâu tinh tế quan sát kỹ. Sau đó nàng cúi đầu liếc nhìn xuống đất, thình lình thấy một vũng nước nhỏ, trong vũng nước còn có một ánh bạc lóe lên. Giang Tiểu Lâu không úy kỵ, hạ thấp thân người cầm đồ vật đó lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn kỹ. là một cái vòng tai trân châu, thủ công rất khéo léo, nhưng chất liệu cũng không quý giá lắm.
Tiểu Điệp ngày càng hoảng sợ nói: “Tiểu thư, đây là của Mạch Nhi, nhất định là nàng.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp một chút, tựa cười mà không cười nói: “Ý của ngươi là Mạch Nhi chết đi sống lại, cố ý bò đến cửa sổ để thăm ngươi?”
Tiểu Điệp lập tức yên lặng, Mạch Nhi đã chết rồi, nàng sẽ không thể đứng đây hù họa mình, không khỏi nói: “Tiểu thư, vậy thì thật sự chính là ma, nô tì chắc chắc không nhìn lầm, người tin nô tì đi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người đi ra sân viện. Tiểu Điệp không dám dừng lại, vội vã đi theo nàng.