Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 612 : Ma ở trong lòng người (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Ngày hôm nay người trông coi trước viện của Giang Tiểu Lâu là một ma ma họ La, tuổi hơn bốn mươi, tinh thần quắc thước, đôi mắt rất có thần. Bà nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vội vàng hành lễ: "Giang tiểu thư, muộn vậy rồi sao còn ra ngoài?”



Giang Tiểu Lâu hờ hững: “Lúc nãy Tiểu Điệp ở trong phòng nhìn thấy có người vào sân.”



La ma ma sững sờ kinh ngạc: “Hả, có chuyện đó sao?”



Tiểu Điệp ưỡn ngực lên, cười lạnh: “Lời của ma ma thật lạ, bà ở ngoài cửa, nếu có người tiến vào bà không thấy sao?” Bây giờ nàng chỉ có thể gồng mình nói cứng, tự nhủ cái đó không phải là hồn ma.



Nhưng La ma ma nói một câu làm cho trái tim nàng lập tức chìm vào đáy vực: “Tiểu thư, nô tì canh giữ ở đây, không thấy bất cứ ai đi vào. Đây là viện của tiểu thư, người đang nghỉ ngơi bên trong, nô tì có gan to bằng trời cũng không dám để cho người ngoài đi vào. Nếu tiểu thư không tin, thì cứ hỏi nó đi.” Bà nói xong, chỉ vào một nha đầu bên cạnh, nha đầu này lúc nãy đang ngủ gật, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu nha đầu chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thấy Giang Tiểu Lâu mặt lạnh như sương đứng đó, nàng liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc.



“Giang tiểu thư, nô tì ngồi ở cửa, nếu có người đi vào nô tì không thể không biết.”



Lời này cũng không sai, hai người đều bảo vệ ở cửa, sao lại để người lạ đi vào.



Mình nhìn thấy hồn ma thật sao? Tiểu Điệp không khỏi sợ hãi, nàng tận mắt nhìn thấy thi thể Mạch Nhi, càng cảm thấy âm khí còn chưa tan. Nghĩ như vậy, càng thấy lạnh cả người, hai chân run rẩy.



Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt như nước: “Nếu La ma ma kiên trì nói vậy, chuyện tối nay nhất định là ác mộng. Tiểu Điệp, quay về nghỉ ngơi tiếp đi, không có gì nữa đâu.”



Vào phòng, Tiểu Điệp lắp bắp nói: “Tiểu thư, nô tì có thể ngủ dưới đất trong phòng trong không?”




Giang Tiểu Lâu đi lại trong hoa viên, người chung quanh tránh đi còn không kịp, nàng xem như không thấy, chỉ đi vào chòi nghỉ mát ngồi xuống ngắm hồ, vừa ngắm vừa tính toán, không lâu nữa chính là ngày mùng 10 tháng 10, ngày này vô cùng quan trọng, nàng không muốn vì một việc nhỏ mà quấy nhiễu tâm tình. Tạ gia thì thế nào, ma thì thế nào, nàng hoàn toàn không để ý, chỉ cần không làm hỏng đại sự, những người này không cần để tâm. Nàng đang suy nghĩ, nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, một giọng nói nhẹ nhàng bay đến tai: “Giang tiểu thư thật có nhã hứng.”



Giang Tiểu Lâu xoay đầu lại, nhìn thấy Tạ Liên Thành cười cười tiến vào, hắn mặc bộ áo lam, hình dung phong lưu tiêu sái, khí độ cao quý lộ ra mấy phần ôn hòa.



Nàng khẽ cười: “Sao vậy, hôm nay Tạ đại thiếu gia không ra ngoài?”



Tạ Liên Thành và phụ thân hắn bận bịu chuyện làm ăn, rất ít ở nhà, ngày thường tuyệt đối không nhìn thấy hắn.



Tạ Liên Thành mỉm cười đứng đó, trong mắt mang theo hứng thú và ý thăm dò: “Ta nghe nói trong nhà có chuyện phát sinh, cố ý đến quan tâm. Giang tiểu thư vẫn an hảo chứ?”



Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một cái: “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện ma quỷ này ai cũng biết rồi.”



Tiểu Điệp vội vàng nói: “Đại thiếu gia, trong viện thật sự có ma, nô tì chính mắt nhìn thấy.”



Tạ Liên Thành lại lắc đầu: “Ta ở Tạ gia này nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói có ma.



Giang Tiểu Lâu tự nhiên cười, nụ cười có vẻ đẹp kinh tâm động phách: “Đại thiếu gia nói sai rồi, có ma, ma ở trong lòng người.”