Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 8 : Thanh danh vang dội

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Ánh mắt Giang Tiểu

Lâu nhàn nhạt, mỉn cười: “Đại phu nói chỉ là vết thương nhẹ, không quá

vài tháng là khỏi hẳn, chỉ tiếc là…thời gian này Hương Lan tỷ tỷ không

thể tiếp khách.”



Lúc nói chuyện mang theo cảm giác mềm mại dịu

dàng, như sự quan tâm xuất phát từ nội tâm. Lý Hương Lan chỉ cảm thấy

từng đợt nổi da gà xuất hiện sau lưng, sợ hãi nhìn chằm chằm Giang Tiểu

Lâu.



Kim Ngọc gật đầu, lập tức tinh tế đánh giá Lý Hương Lan, cau mày nói: “Hương Lan, muội làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại bị

phỏng?”



Lý Hương Lan run rẩy một trận, vốn là muốn nói hết ra,

nhưng lại cẩn thận nhìn qua Giang Tiểu Lâu một cái, thấy đối phương thần sắc tĩnh lặng, ánh mắt bình thản, hoàn toàn là một bộ dạng không thèm

quan tâm.



Nghĩ đến uy hiếp lúc nãy của đối phương, còn có sức

mạnh độc ác vừa rồi, lời nói của Lý Hương Lan lập tức thay đổi: “Là…là

muội đi tắm, không ngờ nha đầu quản sự không cẩn thận, mở nhầm vòi nước

nóng…”



Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Cũng may là phát hiện sớm…”



Lý Hương Lan tức giận tới muốn thổ huyết, hận không thể nói hết tất cả ra, nhưng trong đầu nàng trước sau đều hiện lên ánh mắt âm lãnh của Giang

Tiểu Lâu, đối phương nói được làm được, tuyệt đối không phải đùa, nếu

như mình nói ra tất cả, chỉ sợ… Huống chi mình còn có nhược điểm ở trong tay nàng ta, nói ra không chỉ không chiếm được lợi thế mà còn có thể

tăng thêm trừng phạt. Lỡ như để Kim Ngọc biết được mình có thể bị hủy

dung, chỉ sợ ngay bây giờ phải cút ra ngoài, loại người như Kim Ngọc sẽ

không vì 1 nữ tử bị hủy dung mà đắc tội với cây hái ra tiền.



Nàng nuốt 1 ngụm nước bọt, bi thương nói: “Phải, đều do vận khí của muội không tốt.”



Con mắt của Kim Ngọc đảo 1 vòng, mặt lộ vẻ bi thương nói: “Mặt của muội

nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được có tổn thương.”



Quả nhiên Kim Ngọc chỉ quan tâm đến dung mạo, đây chính là vốn kiếm tiền.

Giang Tiểu Lâu nhìn Lý Hương Lan một chút, tim của Lý Hương Lan trong
Giang Tiểu Lâu đang cuốn ống tay áo vẽ một bức tranh, Tiểu Điệp ở bên cạnh mài mực. Khi Kim Ngọc bước vào,

chỉ thấy Giang Tiểu Lâu quần áo mộc mạc, trên mặt cũng không tô son điểm phấn, sắc mặt vẫn trắng nõn như một khối ngọc ấm. Kim Ngọc cười hì hì

nói: “Tiểu Lâu, muội đã ở trong phòng 7 ngày rồi, cũng nên gặp khách

thôi.”



Giang Tiểu Lâu nghiên túc thêm một nét cuối cùng trên bức

họa, sau đó ngẩn đầu lên nhìn Kim Ngọc một cái: “Nóng vội không ăn được

đậu hũ nóng, sao tỷ phải vội vàng như vậy chứ?”



Kim Ngọc cho rằng nàng muốn khước từ, không khỏi trầm mặt: “Lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong rồi, bây giờ ngươi muốn giở trò hay sao, đừng có trách ta không

khách sáo.”



Vừa đấm vừa xoa, trở mặt như lật sách chính là nét đặc sắc nhất của nữ nhân này.



Giang Tiểu Lâu thản nhiên nở nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng thư thả: “Vậy thì

mời Kim Ngọc tỷ nói với những người ngoài kia, ngân lượng gặp mặt là 1

trăm lượng, uống bữa trà là 2 trăm lượng, một khúc đàn là 3 trăm lượng,

nếu như yêu cầu vẽ tranh, dưới 5 trăm lượng không được.”



Kim Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời không thể phản ứng.



Ở Đại Chu, tiền lương của quan chức rất thấp, chức vụ chính tam phẩm thì

quan lương 1 năm bất quá chỉ có 5 trăm lượng, tiền triều còn có 1 vị

quan thanh liêm họ Trương, chết rồi chỉ để lại có hơn 10 lượng bạc. Tùy

tiện một món đồ trang sức của cô nương trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu,

cũng đáng giá hơn gia tài của hắn. Đương nhiên, thanh lâu là nơi thu gom bạc, quan trường cũng thế, chỉ là vị thanh quan này, sau khi chết lưu

lại rất nhiều tranh chữ quý hiếm, tùy tiện lấy ra một bức bán đi cũng có thể vượt hơn nửa gia tài của Kim Ngọc, vì lẽ đó, nhất đẳng cô nương kê

giá trên trời cũng không hiếm thấy, nhưng chỉ gặp mặt đã lấy một trăm

lượng, cũng thực sự là không thể tưởng tượng nổi.



Thấy đối phương ngạc nhiên, Giang Tiểu Lâu lơ đãng giơ tay đưa lên thái dương của mình, chậm rãi nói: “Tỷ chỉ cần làm theo lời ta nói, đảm bảo tỷ sẽ kiếm được

tiền.”



Ánh mắt Kim Ngọc thoáng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lộ ra nửa đoạn cánh tay tuy rằng trắng thuần, nhưng có thể nhìn thấy hai ba vết

thương nhàn nhạt, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này khẩu khí

thật lớn, thân thể rách nát như vậy, lại thật sự nghĩ mình siêu phàm

thoát tục hay sao.