Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 7 : Cưỡng bức dụ dỗ

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Vì đã đóng lại vòi

nước lạnh, bể nước rải đầy cánh hoa hồng bị đun nóng đến bốc hơi ngùn

ngụt, mùi thơm phân tán khắp nơi. Lý Hương Lan bị kéo đến bên cạnh bể

nước, một tay Giang Tiểu Lâu khóa chặt cổ nàng, một chân đè lên hông

nàng áp chặt xuống, khiến cho nàng không thể động đậy, miệng lạnh lùng

nói: “Lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám dùng cách này hại người.”



Sắc mặt Lý Hương Lan trắng bệch, run rẩy nói: “Ta…ta không biết, ta không biết gì hết, Giang Tiểu Lâu ngươi đừng vu oan ta.”



Chết không hối cải? Một tay Giang Tiểu Lâu nắm lấy tóc nàng ta, bắt nàng ta

ngẩn mặt lên, mạnh mẽ cho nàng ta một bạt tai, đánh một cái thật vang

dội.



“Hãm hại người vô tội, không thể tha thứ.”



Hai nha

đầu trước sau chạy vào, vừa đúng nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy giọng

điệu của Giang Tiểu Lâu giống hệt như gió lạnh giữa đêm, khiến lòng

người nảy sinh ý sợ.



Lý Hương Lan không nghĩ tới Giang Tiểu Lâu

ra tay thật, trên gương mặt trắng nõn lập tức có thêm năm dấu tay đỏ,

trong lòng không khỏi tức giận, la lớn: “Người đâu mau tới đây, Giang

Tiểu Lâu điên rồi, người đâu mau tới đây.”



Phỉ Thúy lập tức nhào lên giải cứu tiểu thư của mình, Giang Tiểu Lâu liếc nàng một cái: “Tiến lên một bước, ta liền đem tiểu thư của ngươi thả xuống.”



Phỉ Thúy trong lòng run lên, nhất thời không dám manh động.



Giang Tiểu Lâu cong môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm Tiểu Điệp nói: “Đóng cửa lại.”



Tiểu Điệp không biết làm sao, đứng lại chỗ suốt nửa ngày không dám động đậy. Giang Tiểu Lâu hờ hững, đáy mắt hiện lên một tầng sương: “Ngươi cho

rằng chuyện hôm nay ngươi có thể chạy thoát?”



Kim Ngọc bảo Tiểu

Điệp trông chừng Giang Tiểu Lâu, mình dĩ nhiên không thể để nàng ta có

chuyện, chuyện các cô nương tranh giành ganh ghét nhau vốn rất nhiều,

chuyện hôm nay nếu làm lớn ra, cả Lý Hương Lan và Giang Tiểu Lâu đều

không bị phạt, còn mình và Phỉ Thúy nhất định sẽ không được yên, nếu

Giang Tiểu Lâu có biện pháp chặn được miệng Lý Hương Lan vậy là tốt

nhất! Tiểu Điệp cắn răng, quay người lại đóng cửa.



Lý Hương Lan

kinh hãi nhìn Tiểu Điệp đóng cửa, không ngừng giãy dụa vặn vẹo: “Giang
“Là ngươi có âm mưu làm hại tính mạng của ta, vốn ta còn định che giấu cho

ngươi, nếu là như vậy thì không cần nữa. Ngươi nói nếu Kim Ngọc biết

được gương mặt ngươi có khả năng không thể lành lại, cô ta sẽ đối với

ngươi ta sao? Sẽ bỏ ra núi vàng trị liệu cho ngươi, hay là bắt ngươi lập tức cút đi, chà chà, ta cũng rất muốn biết.” Giang Tiểu Lâu nhàn nhã

nói.



Lý Hương Lan khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương, giờ khắc

này gương mặt Giang Tiểu Lâu thanh lệ thoát tục, đáy mắt lại tràn đầy

khí lạnh ghê người, khiến cho trong lòng nàng lạnh lẽo.



Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Lý Hương Lan, ta xưa nay rất đại lượng”



Hàm răng Lý Hương Lan gần như phát run: “Ngươi…ngươi điên rồi.”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười bình thường: “Nhìn ngươi đi, chúng ta chỉ nói chuyện

phiếm thôi mà, sao lại bị dọa thành bộ dạng này?” Nàng đột nhiên đem ly

trà để ở một bên, chủ động ngồi lên giường, kề sát vào Lý Hương Lan, ôn

nhu nở nụ cười: “Hương Lan tỷ tỷ, chúng ta sau này phải chung sống hòa

thuận đó”



Lý Hương Lan hoảng sợ nhìn vào mắt đối phương, Giang Tiểu Lâu phảng phất đã biến thành một người khác.



Lạnh lùng, hoang dã, khiến người ta khiếp sợ. Đôi mắt lưu chuyển, không nhìn ra một tia cảm tình.



Lý Hương Lan sợ sệt lùi về sau co rúm người lại.



Giang Tiểu Lâu đột nhiên đưa tay ra, Lý Hương Lan kinh hãi liều mạng lùi về

sau, nhưng ngón tay thon dài của đối phương đã đặt lên vai nàng, nhẹ

nhàng vuốt lên tấm trung y màu trắng nhăn nheo của nàng, nói: “Sợ cái

gì, nếu ta muốn lấy mạng ngươi, vừa nãy đã có thể trực tiếp đem ngươi

ném vào trong nước sôi rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giữ lại ngươi, để

ngươi nhìn cho thật rõ ràng.”



“Nhìn…nhìn cái gì…” âm thanh Lý Hương Lan run run hỏi lại.



“Nhìn cái gì, cuối cùng sẽ có ngày ngươi hiểu.” Giang Tiểu Lâu cười thật hòa

ái thân thiện, giọng điệu cũng đặc biệt dịu dàng, nhưng Lý Hương Lan lại sợ đến mức toàn thân phát run.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền

đến một trận náo động, Kim Ngọc bước nhanh đến, nàng mới từ bên ngoài về đến nơi đã nghe thấy tin tức không may này, mặt mũi gấp gáp: “Hương

Lan, muội làm sao vậy?”



Khóe môi hình vòng cung của Giang Tiểu Lâu hơi vểnh lên, hiện ra nét tươi cười.