Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 692 : Từng bước lập mưu (2)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Giang Tiểu Lâu lên xe ngựa, Tiểu Điệp lộ vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư, sao người muốn Ngũ Thuần Phong đi lừa gạt Dương Các lão?”
Chỉ dựa vào chọi gà và việc lấy lòng, Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn nắm chặt Dương Các lão trong lòng bàn tay, nếu nàng muốn ly gián quan hệ giữa Dương Các lão và Tần Tư, chỉ cần nói thẳng quá khứ của mình ra, Dương Các lão có thể sẽ chủ động hỗ trợ. Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Không quen không biết, dù Dương Các lão chịu nhúng tay cũng chỉ là miễn cưỡng, Tần Tư là môn sinh của ông ta, ông ta đã có lòng thiên vị sẵn, nếu không vì vậy, từ lúc ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu ông ta đã giúp ta rồi.”
Tiểu Điệp gãi gãi đầu, càng lúc càng nghi hoặc, lầm bầm nói: “Nhưng bây giờ Tần Tư đã làm quan, không phải thương gia như trước, nếu tiểu thư muốn kéo hắn xuống cũng không dễ dàng.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn dòng người ngược xuôi trên phố, biểu hiện ôn hòa “Khuyết điểm của một người giống như cái đuôi khỉ, khi hắn ở dưới đất thì không ai nhìn thấy, đến khi hắn bò lên cao thì người ta mới nhìn thấy cái mông nó màu đỏ, lại có đuôi, bộ dáng vô cùng buồn cười. Leo lên càng cao, nhìn sẽ càng rõ, người cười nó mới càng nhiều.”
Thật ra lời của Giang Tiểu Lâu không khó hiểu, Tần Tư trèo càng cao, khuyết điểm trên người cũng sẽ lộ ra rõ ràng, chỉ cần tìm đủ lý do, muốn kéo hắn xuống cũng không khó, Tiểu Điệp gật gù như hiểu mà không hiểu.
Ba ngày sau, Giang Tiểu Lâu tự mình khảo sát Ngũ Thuần Phong, thấy hắn đối đáp trôi chảy, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Ngũ Thuần Phong nói: “Bây giờ cần ta lập tức tới cửa không?”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Không, chúng ta cần chờ thời cơ.”
“Đợi đến khi nào?”
“Đợi đến khi ông trời nể tình.” Giang Tiểu Lâu cười thần bí.
Bảy ngày sau, kinh thành rơi xuống một cơn mưa to. Cơn mưa này rất lớn, làm hỏng không ít nhà cửa ở các thành trấn chung quanh, triều đình lập tức hạ chỉ,an ủi và sửa chữa lại cho dân chúng.
Giang Tiểu Lâu nghe được tin tức này, cố ý mang theo lễ vật đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương phu nhân đoan trang vẻ mặt buồn bã. Nghe thấy Giang Tiểu Lâu đến rồi, Dương phu nhân nhìn Giang Tiểu Lâu mới miễn cưỡng cười một cái: “Thì ra là Tiểu Lâu, vào ngồi đi.”
Dương Các lão nghiêm khắc, cuộc sống đơn giản, thân là trọng thần triều đình, nhưng không khoa trương phung phí, lúc nào cũng chăm lo triều chính. Đến lúc hơn bốn mươi, hắn vẫn không có con cái, Dương phu nhân khuyên hắn nên nạp thiếp sinh con, hắn lại cự tuyệt. Sau đó gặp được Giang Tiểu Lâu, ban đầu Dương phu nhân cũng hiểu lầm, cho rằng trượng phu đến lúc già lại muốn hồi xuân, nhưng dần dần bà hiểu được tâm ý trượng phu. Bọn họ tuy rằng không có con cái, nhưng có không ít môn sinh, thường ngày người đến nhà thăm hỏi cũng khá đông, nhưng trong nhà chưa hề có nữ tử xuất hiện. Trước kia không ít quan chức nhận ra trong nhà Dương Các lão cô quạnh, đặc biệt đưa con tới làm bạn, nhưng đều bị Các Lão đuổi đi, hắn cho rằng những người kia có mưu đồ khác. Nhưng hắn rất xem trọng Giang Tiểu Lâu, một mặt nàng xinh đẹp, có tài hoa, mặt khác nàng biết chừng mực, không bàn luận việc nước, không giống những người mở miệng ra là đại sự triều đình, quốc gia hưng vong. Trên thực tế đều là muốn giành được lợi ích. Dương phu nhân càng nhìn càng yêu thích, thường giữ nàng lại dùng bữa.
Giờ khắc này Dương phu nhân thở dài nói: “Hôm nay con tới thật đúng lúc, ta đang phiền muộn, trò chuyện với ta đi.”
Giang Tiểu Lâu thân thiết hỏi: “Sao phu nhân lại phiền lòng?”
Dương phu nhân u sầu nói: “Hôm qua có cơn mưa lớn, làm hỏng mồ mả Dương phủ ta, quấy nhiễu lăng mộ tổ tiên, đại nhân nhà ta không biết đau lòng bao nhiêu. Thì đó, hôm nay trời còn chưa sáng, ông ấy liền xin nghỉ đi thăm mộ, e là phải tốn không ít thời gian mới sửa sang lại được.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, trầm ngâm nói: “Phu nhân cũng biết đó, con ngàn dặm xa xôi nương nhờ Tạ gia, trước đây không lâu trong nhà có một tì nữ chết, ma quỷ lộng hành khiến lòng người hoang mang, con cũng như không dám ở lại nữa. Sau đó người nhà họ Tạ mời được một vị đạo trưởng pháp lực cao thâm đến, trong phủ lập tức an ổn. Phần mộ bị hỏng…sợ là phong thủy không tốt, không bằng mời đạo trưởng tới xem một chút.”
Dương phu nhân lộ vẻ tán thành, nhưng lại có chút do dự: “Con nói rất đúng ý ta, ta cũng nghĩ như vậy. Mỗi năm mưa to đều làm hỏng mộ phần, lại tu sửa với giá cao, vừa lao tâm vừa tốn sức. Gần như năm nào cũng như vậy, nhà ta cũng thành chuyện cười cho cả thành rồi. Nhưng lão gia tính tình quật cường, luôn nói phần mộ tổ tông không được tùy tiện động vào, những kẻ kia đều là lừa bịp không thể tin được. Hôm nay con nói vậy, ta cũng quyết tâm rồi, cứ mời vị đạo trưởng này đến phần mộ xem thử.”
Giang Tiểu Lâu muốn nói lại thôi: “Nếu Dương Các lão biết đạo trưởng là con đưa tới, Tiểu Lâu sợ ông ấy sẽ giận…”
Dương phu nhân sẵn giọng: “Có gì đáng sợ, cũng vì ông ấy cố chấp thôi, mộ phần nhà người khác không sao, chỉ có Dương gia là có chuyện, chẳng phải do phong thủy thì là gì. Con yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, không để con bị trách móc.”
Giang Tiểu Lâu ngại ngùng nở nụ cười, mộ phần Dương gia nằm ở chân núi Hổ Thần ở ngoại thành, vốn là nơi non xanh nước biếc, mấy chục năm trước là nơi phong thủy rất tốt. Bây giờ qua nhiều năm, dốc cao bị mài mòn, địa thế quá thấp, rất dễ bị mưa gió tổn hại, một khi trời mưa to thì không đổ cũng sụp. Dĩ nhiên, mọi người sẽ không cho rằng là địa thế không tốt, mà sẽ nói do phong thủy. Nếu đổi thành gia đình khác, từ lâu đã mời sư phụ đến tìm một nơi khác, ngặt nỗi Dương Các lão tính tình quật cường, thà chết không chịu, mới năm này qua năm khác tu sửa không ngừng, khiến chính mình mệt đến gần chết.
Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Nếu phu nhân đã đồng ý, vậy con sẽ cho người đi mời đạo trưởng.”
Ngũ Thuần Phong chỉ vào con cá nói: “Thường nói, cá chép vượt long môn, chỉ cần qua được long môn là thành kim long, phu nhân tuổi rồng, đây là là một con giả long, hai rồng tranh chấp tất có một bị thương, theo ta thấy nên cẩn thận thì hơn.”
Giang Tiểu Lâu vội tạ lỗi: “Phu nhân, là con không đúng, lại không nghĩ đến chuyện này.”
Dương phu nhân cười nói: “Thật là đứa nhỏ khờ, chút chuyện này có đáng gì. Đạo trưởng, có cách nào hóa giải không?”
Ngũ Thuần Phong trầm ngâm chốc lát mới nói: “Vậy đi, cá chép này để ta mang về cung phụng vài ngày, giải trừ lệ khí rồi đưa đến cho phu nhân.”
Dương Các lão lưu luyến nhìn con cá chép mới nói: “Được vậy xin nhờ đạo trưởng.”
Ngũ Thuần Phong đứng lên nói: "Các Lão nói quá lời."
Trải qua chuyện này, Ngũ Thuần Phong cũng thành khách quen của Dương phủ, thỉnh thoảng Dương Các lão cũng hỏi hắn về chuyện may rủi.
Hôm đó, Dương phu nhân đang cùng Giang Tiểu Lâu trò chuyện, nghe thấy bên ngoài có người kinh hô: “Phu nhân, không xong rồi.”
Dương phu nhân sững sờ, nhìn thấy Ngũ Thuần Phong mặt giận dữ xông vào nói: “Phu nhân, con cá chép đỏ bị người ta cướp đi rồi.”
Dương phu nhân lập tức đứng lên, tràn ngập kinh hoàng: “Ông nói cái gì?”
Ngũ Thuần Phong mặt đầy hổ thẹn, tái nhợt nói: “Vốn dĩ ta đang cung phụng cho cá chép trong đạo quan, không ngờ bị người ta nhìn thấy, hắn bỏ ra năm mươi lượng bạch ngân để thỉnh cá chép đi. Ta cản trở không được, bị hắn đoạt đi mất, trong lòng thật sự phẫn uất mới chạy đến phủ của hắn nói lý, không ngờ bị hắn đuổi đi, đúng là nhục nhã chết được.” Hắn vừa nói xong, tức giận công tâm đến phun ra một ngụm máu, ngã ngửa về phía sau.
Tình cảnh này khiến Dương phu nhân choáng váng, vội vã dặn dò người đưa Ngũ Thuần Phong đi nghỉ ngơi, sau đó nói với Giang Tiểu Lâu: “Phải làm sao đây, phải làm sao đây?”
Giang Tiểu Lâu cũng ra vẻ kinh ngạc, an ủi: “Phu nhân đừng lo quá, chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc...”
Ai ngờ lúc này Dương Các lão nổi giận đùng đùng đi vào, vừa vào cửa liền để một cái hộp gấm lên bàn, sắc mặt quái lạ.
Dương phu nhân nhìn thấy trong hộp gấm chính là con cá chép, giật mình: “Lão gia, sao nó lại nằm trong tay ông?”
Dương Các lão không nhịn được run rẩy cả người: “Tên tiểu súc sinh này, dùng đồ đi cướp nói là đồ đi mua để tặng ta, còn luôn miệng nói con cá chép này hắn đã tỉ mỉ chọn lựa thế nào. Loại người này đúng là quá vô lễ.”
Giang Tiểu Lâu nghe được, vẻ mặt hơi động: “Các Lão, người đó là ai?”
Trên mặt Dương Các lão có chút lúng túng: “Ngoại trừ tên tiểu súc sinh Tần Tư thì còn ai.”
Dương phu nhân thở dài nói: “Tôi tưởng là ai, thì ra là hắn. Lúc nãy đạo trưởng nói là cá chép bị người ta cướp đi, không ngờ chớp mắt Tần Tư lại mang đến như là lễ vật, đúng là hung hăng bá đạo, đúng là quá vô sỉ. Lão gia, lúc trước ông ngàn chọn vạn chọn, muốn chọn ra trụ cột cho quốc gia, lại chọn phải người như vậy, quả thật là mất hết mặt mũi lão gia.”
Hồng ngọc được điêu khắc, hoàn toàn khác với trước kia, không thể nhận được ra, Tần Tư không biết cũng không có gì lạ. Mượn hoa hiến phật, lấy hết công lao cho mình là chuyện thường tình. Tần Tư mua được cá chép từ tay Ngũ Thuần Phong, lập tức mang đi tặng, hắn không ngờ Giang Tiểu Lâu đang chờ hắn rơi vào bẫy.
Sắc mặt Dương Các lão hết sức khó coi, hắn đi tới đi lui trong nhà, càng nghĩ càng tức giận, luôn miệng nói: “Tần Tư ơi Tần Tư, Tần Tư ơi Tần Tư, tiểu súc sinh, đúng là tiểu súc sinh.” Hắn vừa nói, vừa không kềm được giận dữ, nắm đấm đập rầm rầm lên bàn.