Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 701 : Thám hoa phu nhân (1)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Giang Tiểu Lâu tiếp quản cửa hàng Giang gia, lập tức sửa chữa toàn bộ mặt tiền. Rất nhanh, cửa hàng đi vào hoạt động, người bên ngoài cũng không biết cửa hiệu đã thay đổi chủ nhân, chỉ đến lúc nhìn thấy bảng hiệu mới thì ngạc nhiên hỏi vài câu. Nhưng mà trong kinh có rất nhiều nhà họ Giang, bọn họ không thể ngờ cửa hàng đã về tay chủ cũ.



Giang Tiểu Lâu tính toán giá trị mười lăm cửa hàng lại lần nữa, chiếu theo giá cả thị trường để tính lại với Tạ Khang Hà.



Tạ Khang Hà cứ từ chối, nhưng Giang Tiểu Lâu rất kiên trì, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy, nhưng trong lòng thầm quyết định, chờ Giang Tiểu Lâu xuất giá hắn sẽ lấy đó làm của hồi môn cho nàng. Giang Tiểu Lâu muốn mua một tòa nhà để dọn ra ngoài, nhưng Tạ Khang Hà kiên quyết không cho, cố ý gọi nàng đến khuyên nhủ.



“Nếu để con dọn ra ngoài, sau này xuống suối vàng, ta có mặt mũi nào gặp lại bằng hữu, lẽ nào phải nói một nơi lớn như Tạ gia, ngay cả một nữ tử cơ khổ cũng không dung chứa được?” Tạ Khang Hà nghiêm túc nói.



Giang Tiểu Lâu biết tâm ý của đối phương, chỉ mỉm cười nói: “Tạ bá phụ, con không có ý đó. Con muốn dời ra ngoài, quan trọng nhất là vì trạch viện Giang gia. Tòa nhà đó do chính tay phụ thân bố trí, con phải mua lại được nó, sau đó đón bài vị của phụ thân và đại ca về.”



Tạ Khang Hà sững sờ, trầm tư hồi lâu mới nói: “Là ta sơ ý, con nói đúng, trạch viện Giang gia phải được mua về, mới thật sự là vật về chủ cũ, chỉ có điều…”



Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà, hiểu chỗ khó xử của đối phương: “Chỉ có điều tòa nhà đã rơi vào tay Tần gia, trong thời gian ngắn muốn lấy lại từ tay họ cũng không dễ dàng, đúng không?”



Một lời trúng đích, Tạ Khang Hà biến sắc, thời gian này hắn từng qua lại mấy lần với Tần gia, hy vọng có thể dùng số tiền lớn mua lại tòa nhà Giang gia, nhưng không ngờ ra giá bao nhiêu Tần gia cũng cắn chết không buông. Chiếm lấy nhà người ta, tàn phá con gái người ta, chết không hối cải thậm chí còn lấy đó làm vinh hạnh, trên đời có loại người này khiến người ta nhìn mà thở dài. Tạ Khang Hà không khỏi có chút hổ thẹn: “Là bá phụ vô năng, không thể giúp con.”



Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Bá phụ đừng tự trách, trạch viện Giang gia phải do con tự lấy về, làm phiền bá phụ đã lâu, trong lòng Tiểu Lâu rất băn khoăn, sao còn phải bắt người vất vả nữa. Người yên tâm, con sẽ tìm cách lấy lại tòa nhà, chắc chắn sẽ không làm phụ thân và đại ca thất vọng.”



Trong lòng Tạ Khang Hà sầu lo, không nhịn được nói: “Tần gia không dễ đối phó, trạch viện đó rất lớn, hoàn cảnh rất tốt, phong thủy cũng tốt, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng chịu…”



Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt nói: “Bây giờ dĩ nhiên là không, nhưng sẽ có lúc khác.”



Lúc nàng nói chuyện, gương mặt toát ra vẻ quyết đoán, Tạ Khang Hà cảm thấy không ổn, Tần gia có gia nghiệp to lớn, lại có một đứa con trai được Thái tử trọng dụng, muốn đòi lại tòa nhà từ tay họ sợ là khó hơn lên trời, cộng thêm những ân oán giữa hai nhà…Làm lớn chuyện, sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện, làm hỏng danh dự Tiểu Lâu. Hắn thấp giọng khuyên: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ mua cho con một trạch viện khác, tòa nhà này về sau sẽ mua.”



Giang Tiểu Lâu quyết đoán nói: “Không, từng gốc cây ngọn cỏ trong tòa nhà đó đều do phụ thân tự tay sắp xếp, dù thế nào cũng cũng phải tìm cách mua về, bá phụ không cần lo lắng cho con, con tự có chủ trương.”



Tạ Khang Hà thấy nàng kiên trì tới cùng, chỉ có thể bất đắc dĩthở dài, bây giờ hắn mới rõ Giang Tiểu Lâu kế thừa cá tính của Giang Thừa Thiên, bề ngoài xem ra hiền hòa ôn nhu, nhưng gặp phải chuyện muốn kiên trì, thì chín con trâu cũng không kéo được. Nghĩ đến chuyện năm đó Giang Thừa Thiên tránh né mình, nhìn lại Giang Tiểu Lâu bây giờ, Tạ Khang Hà chậm rãi nói: “Dù thế nào, bá phụ cũng sẽ ủng hộ con. Đúng rồi, tiếp nhận những cửa hàng đó thuận lợi không?”



Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười: “Tuy rằng Tiểu Lâu không được đi khắp nơi như đại ca, nhưng cũng từng giúp phụ thân xem qua sổ sách, ít nhiều cũng hiểu được ít chuyện mua bán. Còn về chưởng quầy của những cửa hàng đó, dùng được thì dùng, không dùng được thì cho tiền để họ rời đi. Không phải chuyện gì lớn, Tiểu Lâu ứng phó được.”



Thay đổi chủ nhân, có người sẽ vui mừng, có người như nhà có tang. Bởi vì trong số đó có vài người là nô bộc cũ của Giang gia, có vài người thì là người mới. Nhưng Giang Tiểu Lâu không hề hỏi tới, chỉ mời đến chuyên gia kiểm tra sổ sách, rốt cuộc có ai động tay động chân, tham ô bao nhiêu, ngày thường ai chăm chỉ ai lười biến, tra xét rõ ràng.Có được chứng cứ, cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, cần đuổi thì không nương tay, nên khen thưởng cũng không keo kiệt.



Dĩ nhiên, làm được vậy cũng nhờ nàng ở bên người phụ thân nhiều năm, nếu không thì không thể tiếp quản mười lăm cửa hàng trong thời gian ngắn. Con gái thương nhân, dĩ nhiên phải biết tính toán. Tạ Khang Hà gật đầu vui mừng nói: “Con đuổi nhiều người như vậy, sợ là sẽ khá bận, nếu cần thì cứ nói với ta, ta sẽ điều một ít từ cửa hàng của Tạ gia qua.”



Giang Tiểu Lâu nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy trước tiên xin cảm ơn bá phụ.”
Giang Tiểu Lâu chân thành gật đầu: “Hắn quả thật là một đại phu y thuật cao minh, lại là đệ tử của Thái Vô tiên sinh, bệnh đau nhức không làm khó được hắn đâu.”



Hai mắt Tạ Nguyệt tỏa sáng, cười dịu dàng: “Nếu là vậy thì cảm ơn trước.”



Nụ cười Giang Tiểu Lâu thâm thúy, ánh mắt tươi sáng: “Không cần cảm ơn, còn phải chờ Phó đại phu gật đầu mới được.”



Tạ Nguyệt nói t heo bản năng: “Chỉ cần Tiểu Lâu chịu thì sao Phó đại phu lại không chịu, hai người không phải bằng hữu sao?” Lúc ở chòi nghỉ mát Tạ Nguyệt đã thấy Giang Tiểu Lâu và Phó Triêu Tuyên vừa nói vừa cười, Tạ Nguyệt sợ nếu mình đi mời thì Phó Triêu Tuyên không chịu, nhưng đổi lại là Giang Tiểu Lâu thì khác.



Lúc này thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên im lặng, biểu hiện kỳ quái nhìn mình, không kềm được run lên trong lòng, vội chữa lại: “Ta…ta chỉ là lo lắng cho di nương.”



Gò má Tạ Nguyệt đỏ rực.



Giang Tiểu Lâu nhìn thấu hết, nhưng chỉ cười: “Được, đại tiểu thư yên tâm.”



Nhìn theo Tạ Nguyệt rời đi, Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Vị tiểu thư này đang bày trò gì đây, tiểu thư người thấy có phải nàng ấy rất lạ không?”



Giang Tiểu Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn sắc trời: “Hình như đại tiểu thư thích Phó đại phu.”



Tiểu Điệp khiếp sợ: “Sao lại như vậy?” Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nửa tin nửa ngờ nói: “Phó đại phu tuổi trẻ anh tuấn, được nữ tử yêu thích cũng không có gì lạ, nghe nói trước kia còn có chuyện cướp hôn.”



Giang Tiểu Lâu hờ hững ừ một tiếng.



Tiểu Điệp cảm thấy không hiểu: “Nhưng đại tiểu thư kiêu căng tự mãn, Phó đại phu lại chỉ là một đại phu, không thể sánh với phú quý của Tạ gia…”



Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tạ Nguyệt từng có một mối hôn sự rất tốt, đáng tiếc, chưa thành thân thì hôn phu bệnh chết, nàng trở thành Vọng môn phương, bị người ta xa lánh. Người môn đăng hộ đối với Tạ gia sẽ không chấp nhận được Tạ Nguyệt, người bình thường thì lại không lọt vào mắt nàng. Xuất của của Phó Triêu Tuyên là thế gia y học, người lại tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng, đương nhiên đáng giá gửi gắm cả đời.”



Nghe Giang Tiểu Lâu giải thích, Tiểu Điệp trợn mắt lên: “Đã như vậy sao tiểu thư còn đồng ý, chẳng phải là đưa Phó đại phu vào miệng cọp?”



Giang Tiểu Lâu chỉ chỉ vào đầu nàng: “Nha đầu ngốc, không thể nói vậy, nhân vô thập toàn, tuy rằng Tạ Nguyệt hơi nhỏ mọn, nhưng không phải kẻ đại gian ác, nếu Phó đại phu có lòng, thì đó là một mối nhân duyên rất tốt. Được rồi, ta phải ra cửa hàng, ngươi quay lại nói với Tuyết Ngưng phải nghỉ ngơi cho tốt, tối ta quay lại thăm tỷ ấy.”



Tiểu Điệp nghe vậy lập tức nói: “Để nô tì đi với tiểu thư.”



Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không cần, bên cạnh ta có không ít hộ vệ, ngươi ở nhà với Tuyết Ngưng đi.”