Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 711 : Tương kế tựu kế (1)
Ngày đăng: 21:29 20/04/20
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên trầm trọng, hỏi: “Có phải đã mấy ngày nó không được ăn uống?”
Phụ nhân kia nói: “Phải, từ khi vào thành chúng tôi bị đuổi đi khắp nơi, chúng tôi phải lẩn trốn suốt ngày không có gì để ăn, dĩ nhiên là nó không chịu nổi.” Nàng vừa nói, vừa rơi nước mắt ào ào.
Ly Tuyết Ngưng quay mặt qua chỗ khác, Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi, những người này từ Liêu Châu lên kinh thành, quan phủ không hoan nghênh họ, giọng nói lại mang khẩu âm Liêu Châu, thân phận không rõ, người khác cũng không chịu giúp đỡ, chỉ có thể lang thang. Người lớn còn chịu được, đáng thương cho đứa bé này, còn nhỏ đã phải theo cha mẹ lang thang. Rõ ràng Ly Tuyết Ngưng không muốn nhìn, nhưng vẫn không kềm được nhìn đứa bé đó, gương mặt bé nhỏ, lông mi dài, biểu hiện trên mặt phức tạp.
Giang Tiểu Lâu thấy nàng như vậy, biết nàng đang nhớ đến hài tử của mình, hơi ngưng lại mới nói: “Phó đại phu, còn cứu được không?”
Phó Triêu Tuyên trầm tư một lúc mới nói: “Trước tiên dùng nước cơm nóng đút cho uống, ta sẽ kê hai thang thuốc, chờ sáng mai xem tình hình, nếu tỉnh lại được thì không sao.”
Phụ nhân vội quỳ xuống dập đầu với Phó Triêu Tuyên: “Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu.”
Phó Triêu Tuyên tự mình dìu nàng dậy, hòa nhã nói: “Không cần cảm ơn ta, nên cảm ơn hai vị tiểu thư này, là các nàng có thiện tâm mới mời đại phu đến khám cho con của hai người.”
Đôi phu thê quay đầu lại, dập đầu không ngừng với Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng, đến mức trán muốn rướm máu.
Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp: “Bảo Diêu chưởng quỹ thu xếp một căn phòng để họ nghỉ ngơi, mọi thứ phải chu cấp đầy đủ.”
Phụ nhân không tới ba mươi mà tóc đã hoa râm, đuôi mắt có vết chân chim thật sâu, nhìn Giang Tiểu Lâu mà không nói nên lời.
Giang Tiểu Lâu không đành lòng nhìn vẻ đau khổ trên mặt họ, nhàn nhạt nói: “Được rồi Tuyết Ngưng, chúng ta về thôi.”
Ly Tuyết Ngưng gật dù, các nàng và Phó Triêu Tuyên đi ra ngoài, Ly Tuyết Ngưng biết Phó Triêu Tuyên có lời muốn nói với Giang Tiểu Lâu nên cố ý kéo Tiểu Điệp lên xe trước.
Giang Tiểu Lâu thấy nàng như vậy, không khỏi lắc đầu.
Phó Triêu Tuyên biết Ly Tuyết Ngưng hiểu chuyện, sắc mặt ửng đỏ: “Hôm nay ta tưởng là nàng bị thương, vội vã chạy đến, may mà nàng không sao.”
Giang Tiểu Lâu dừng một chút, mỉm cười: “Tất cả đều tốt, đa tạ quan tâm.”
Phó Triêu Tuyên nghe xong không khỏi nghẹn lời, sững sờ nhìn Giang Tiểu Lâu không biết phải nói gì.
Giang Tiểu Lâu thẳng thẳng từ chối, không muốn để lại cho hắn hy vọng hão huyền, thái độ tuy ôn nhu nhưng rất khách sáo: “Chuyện hôm nay, đa tạ huynh.”
Phó Triêu Tuyên nhíu mày: “Lương y như từ mẫu, cho dù không phải nàng mời thì ta cũng sẽ đến.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Vậy ta không cảm ơn nữa, ta sẽ cho người đưa huynh về.”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên trầm xuống: “Lẽ nào chỉ vì ta từng thổ lộ với nàng nên nàng mới xa lánh ta, ta không đáng để nàng thích vậy sao?”
“Nói bậy bạ, ý ngươi là ta mù rồi sao? Ta không nhận ra được đồ giả sao?” Diêu chưởng quỹ tức tối.
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nói: “Mau mời lão nhân gia đó đến.”
Diêu chưởng quỹ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng rùng mình, mau chóng đi ra ngoài mời lão nhân.
Lão nhân tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc các người ta giá bao nhiêu?”
Diêu chưởng quỹ cười gằn, cố ý trả cái hộp cho hắn: “Xin lỗi, cửa tiệm không thu hàng giả.”
Lão nhân giận dữ nói: "Hàng giả cái gì, cái ta đưa cho các người là bảo vật tổ truyền.”
Trên trán Vương toát mồ hôi lạnh, vẫn kiên trì nói: “Đây chính là hàng giả.”
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Nói miệng không có bằng chứng,Vương, nếu ngươi có chứng cứ thì nói ra đi.”
Vương cắn răng, cuối cùng nói thẳng: “Lúc ở Liêu Châu, trong làng có những thợ ngọc kiểu đó, bọn họ dùng những loại đá chất lượng thấp nấu chung với ngọc chất lượng tốt, sau khi trừ đi tạp chất, tạp sắc, sau đó cho thêm màu, đánh bóng, sau mấy lượt gia công, những loại đá chất lượng thấp sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành ngọc tốt không ai phân biệt được, giá trị tăng lên rất cao. Khối ngọc này vốn không phải làm từ ngọc thật, mà là đá được pha thêm màu sắc, chính là dùng đá trắng thông thường mà gia công thôi…”
"Ngươi ngậm máu phun người!" Lão nhân tức đến cực điểm, “Ngươi nhìn lớp ngọc bì này đi, chỉ một hai ngày là tạo ra được sao?”
Trên mặt Vương có một tia sợ hãi nhưng vẫn nói: “Cái này cũng làm được, chỉ là dùng giấy nhám chà bóng, rồi làm cho cũ đi, lại thoa thêm một lớp sáp, sẽ vừa sáng vừa bóng…”
Sắc mặt lão nhân càng khó coi, nhìn Vương như nhìn kẻ thù, hắn chỉ vào khối ngọc nói: “Nhất định là các ngươi có ý đồ, đánh tráo bảo vật của ta.”
Vương không chớp mắt một cái: “Đồ của lão đưa tới rất tinh xảo, bọn ta không thể làm giả ngay lập tức được, nếu lão không tin thì chúng ta lên quan phủ phân xử.”
Nghe xong lời này, lão nhân vốn đang đằng đằng sát khí lại ngừng tay, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Được, coi như các ngươi lợi hại.” Nói xong, không chờ Diêu chưởng quỹ mở miệng đã ôm hộp gỗ rời đi.
Nhìn lão nhân rời đi, Diêu chưởng quỹ lúc này mới sợ hãi vỗ ngực: “Ngay cả ta suýt nữa cũng bị lừa, ngươi đúng là có tài.”
Vương cười hiền lành: “Loại ngọc này…ở thôn của ta có nhiều người làm lắm, còn có thương nhân từ xa tìm đến mua, nhà ta cũng từng làm, nhưng vì tay nghề không đến nơi đến chốn nên không bán được, chỉ đành làm nghề trồng trọt. Nhìn nhiều rồi cũng dễ phân biệt, nếu là thư họa thì ta không biết một chữ, chỉ có đồ ngọc thì còn biết một chút.”
Diêu chưởng quỹ lộ ra biểu hiện như trút được gánh nặng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Người trẻ tuổi, quả nhiên có tiền đồ." Nói xong, hắn tạ tội với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, là ta không đúng, hôm nay bị mờ mắt không thể nhìn rõ ràng.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước, lướt qua người hắn: “Sơ sót cũng là chuyện thường, không cần để trong lòng.
Diêu chưởng quỹ lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.