Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 712 : Tương kế tựu kế (2)

Ngày đăng: 21:29 20/04/20


Chờ sau khi hai người rời đi, Ly Tuyết Ngưng ở sau bình phong mới đi ra, hỏi Giang Tiểu Lâu: “Muội rõ chưa?”



Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười thâm thúy: “Đã rõ.”



Ly Tuyết Ngưng tràn ngập nghi hoặc: “Chuyện này, ta càng xem càng thấy không ổn, xem ra Vương hiền lành thật thà, làm việc chăm chỉ, hôm nay còn giúp chúng ta một chuyện lớn, lẽ ra phải rất đáng tin, nhưng ta luôn cảm thấy có gì bất ổn.”



Vương không có gì không ổn, nhưng chính vì quá ổn, Ly Tuyết Ngưng lại mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ.



Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Liêu Châu sản xuất ngọc thạch rất nhiều, có nhiều người đến đó mua, nhưng sản lượng hàng năm có hạn, nên có nhiều ngọc giả, giả y như thật, có thể lừa rất nhiều người. Năm xưa phụ thân ta từng nhắc nhở, càng là thâm sơn cùng cốc càng có đại sư phụ làm ngọc giả, nhất định phải đặc biệt cẩn thận, mua không cẩn thận thì sẽ táng gia bại sản. Những gì Vương nói đều là sự thật.”



Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng tái nhợt: “Để họ đi đi, để tránh phiền phức sau này.”



Biểu hiện Giang Tiểu Lâu lạnh lùng: “Đến thì không cản được, bây giờ đuổi họ đi…chẳng phải quá muộn rồi sao? Đôi phu thê này muội có chỗ dùng đến.”



Tuyết Ngưng không khỏi lo lắng chuyện này quá mạo hiểm: “Ta rất lo lắng, có lẽ đây không phải chủ ý hay đâu.”



Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Đã vào đây thì đừng mong dễ dàng rời đi. Ta rất muốn biết, bọn họ được ai sai đến.”



Đến cuối tháng tính sổ, Giang Tiểu Lâu cố ý cho Vương một bao lì vì, Vương hết sức vui mừng cảm tạ nàng. Giang Tiểu Lâu biểu hiện tin cậy đối phương, đồng thời muốn giữ hắn lại làm việc lâu dài. Thấy đã thành công đạt được tín nhiệm của Giang Tiểu Lâu, Vương thở phào nhẹ nhõm.



Tối hôm đó, Giang Tiểu Lâu cố ý sắp xếp một bàn tiệc, tập trung mọi người trong cửa hàng lại. Diêu chưởng quỹ uống mấy ly rượu, không lâu sau mặt đã đỏ chót, vô cùng vui vẻ.



Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Ta tiếp nhận cửa hàng mới một tháng, lợi nhuận so với tháng trước được thêm hai phần, đều là nhờ các vị vất vả. Theo lý mà nói, ta nên thấy vui vẻ, đáng tiếc…” Nói đến đây, nàng nhìn qua mọi người một vòng, nụ cười nhạt đi: “Hôm nay ta đi xin một quẻ, đạo trưởng nói năm nay mệnh ta phạm phải tiểu nhân, trong Bác Cổ trai có họa.”



Diêu chưởng quỹ và mọi người giật mình, lên tiếng nghị luận xôn xao.



Cuối cùng ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào người Vương, Vương cố gắng trấn tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, thân thể không khỏi run rẩy.



Trong lòng Diêu chưởng quỹ cảnh giác, vội nói: “Tiểu thư, ngài nói vậy là sao?”



Giang Tiểu Lâu cười: “Ý của ta Diêu chưởng quỹ chưa rõ sao? Trong tiệm có người ăn cháo đá bát, không làm theo quy củ…”



Diêu chưởng quỹ hớp một miếng nước bọt, cố gắng bình tĩnh “Cái này…không đến nỗi chứ?”




Giang Tiểu Lâu nói: “Vậy thì phải làm theo lời ta nói, tuyệt đối không được sai sót”. Nói xong dặn dò Tiểu Điệp: “Lấy đồ đạc trả lại cho hắn.”



Một lát sau, bình đồng chứa đầy dầu hỏa được mang ra, Vương nhìn thấy kinh hãi đến biến sắc: “Chuyện này…đây là…”



Sáng hôm sau, nghe nói thân thể Ly Tuyết Ngưng không ổn, Giang Tiểu Lâu gác mọi việc lại đến thăm. Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng đang khoác áo muốn ngồi dậy, Giang Tiểu Lâu vội đè nàng xuống: “Nếu không khỏe sao không mời đại phu?”



Ly Tuyết Ngưng cười nói: “Chỉ là bệnh cũ, ngủ không được ngon, không cần làm phiền Phó đại phu, để hắn bận lòng thì ta cũng thấy ngại.”



Giang Tiểu Lâu nhìn nàng trách cứ: “Nói cái gì vậy, Phó đại phu là đại phu, nếu bệnh nhân nào cũng như tỷ thì làm sao hắn có việc làm.”



Ly Tuyết Ngưng tỉnh táo lại, mang ý cười trong đáy mắt: “Phó đại phu đến đây xem bệnh còn không phải là vì gặp muội. Bệnh của ta không phải ngày một ngày hai, sẽ bắt hắn chạy đến gãy chân mất.”



Giang Tiểu Lâu ngẩn ra:”Cái gì tỷ cũng thông suốt, sao không chịu cố gắng giữ sức khỏe, đừng bắt ta lo lắng.”



Ly Tuyết Ngưng cười, đột nhiên lại ho khan, đến nỗi mặt đỏ bừng, che ngực không nói ra lời, khó khăn lắm mới ngừng lại, thở hổn hển nói: “Quả thật chỉ là chút bệnh cũ, chuyện của muội còn quá nhiều, bây giờ đến lúc phải đi rồi, đừng chậm trễ vì ta.”



Đúng lúc này, Hoài An nhanh chân chạy về hướng Họa Lâu, đến dưới bậc thang thì tì nữ ngăn cản hắn, Hoài An thở hồng hộc, rốt ruột không chịu được, lại không thể làm trái quy củ, chỉ có thể lớn tiếng nói: “Mau báo với Giang tiểu thư, có chuyện lớn rồi.”



Tì nữ nghe xong vội đi vào, sắc mặt hoảng loạn: “Tiểu thư, Hoài An bên người đại thiếu gia đến nói là Bác Cổ trai bị cháy, lại có gió đông bắc, liên lụy các cửa hàng bên cạnh đều bị cháy, lửa rất to.”



Giang Tiểu Lâu sững sờ, lập tức lập tức đứng dậy: "Đi!"



Trên đường đi, cỗ kiệu Giang Tiểu Lâu ngồi lướt như bay hướng về Bác Cổ trai. Mới vừa xuống kiệu, đã thấy cả bầu trời chìm trong lửa, khiến người chói mắt. Mọi người đều kêu réo nhau chạy về hướng Bác Cổ trai, bóng người không ngừng lay động.



Trước cửa Bác Cổ trai, không khí tràn ngập mùi khét, nồng đậm xông vào mũi, ngọn lửa trước cửa hàng như một con rồng lửa, thiêu đốt toàn bộ. Thế lửa hừng hực xông lên, tiếng lách tách nổ vang trời, ba tầng cửa hàng bị khói đen nuốt trọn, nhanh chóng thiêu đến chỉ còn dư lại khung xương, thỉnh thoảng một khối cột gỗ rơi xuống, lửa táp ra tung tóe. Từng gương mặt quen thuộc bị khói hun đen nhẻm chạy ra, nhìn nhau không hiểu, người thì kêu to khóc lóc, vỗ đùi giậm chân, có người đứng sững sờ, hoàn toàn bị thế lửa làm ngây ngốc. Mã chưởng quỷ nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, liền gào khóc: “Tiểu thư, rốt cuộc chuyện này là sao, tự nhiên bị cháy rồi.” Đầy mặt hắn là vết khói bụi, cả người dơ bẩn đến cực điểm.



Thế lửa thật sự quá lớn, đừng nói là Bác Cổ trai, vô số cửa hàng chung quanh đều bị ảnh hưởng. Gió lớn hừng hực, khắp nơi là những đồ vật bị thiêu đốt, bởi vì đang là buổi sáng, lại có người trùng hợp phát hiện sớm, nên không ai bị vây trong lửa, nhưng đồ đạc trong cửa hàng đều bị cháy toàn bộ. Có không ít người cầm thùng nước, liều mình muốn cứu cửa hàng của mình, nhưng bọn họ không có cách nào ngăn chặn được ngọn lửa.



Cả con đường như bị thiêu cháy, một nhà lại một nhà, liên tiếp chịu tổn thất.



Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nhìn cảnh này, trên mặt không có biểu hiện phẫn nộ, càng không có vẻ sợ hãi. Nàng chỉ nhìn, ánh mắt chăm chú, vô cùng sáng sủa.