Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Sở Khải Phong ngồi trong thư phòng, tay lơ đãng khuấy chén trà đã nguội, suy nghĩ lại về cuộc trò chuyện với Hữu tướng quân. Mảnh y phục có bột xạ lư hương kia đã tìm ra người dệt, chỉ là nữ nhân đó đã sớm bị bịt miệng diệt khẩu. Ngay cả thân nhân của nàng cũng mất tích đầy bí ẩn. Người kia ra tay nhanh gọn dứt khoát, ép hắn vào thế bị động.



Hắn thở ra một hơi dài, nâng chén nhấp một ngụm trà, rồi lại phê tấu chương. Sở Khải Phong mở ra đọc, lại là của Tri phủ huyện Dương Châu, y cầu khẩn triều đình thêm gạo cứu tế. Huyện Dương Châu vừa bị vỡ đê, dân chúng lâm vào cảnh khốn đói. Triều đình không phải là không mở lương khố, nhưng vị Tri phủ này còn muốn thêm, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.



Dư công công đứng ngoài cửa cúi người, nhắc hắn.



" Khởi bẩm hoàng thượng, đã quá giờ ngọ, nô tài thiết nghĩ người nên... "



" Đã qua giờ ngọ rồi sao?"



Sở Khải Phong có chút ngạc nhiên, sau đó nói



" Ngươi đến Mai An cung truyền ý trẫm, nói Mộc Thanh đến thiện phòng dùng bữa, hôm nay trẫm không ghé ".



" A, chuyện này... Khởi bẩm, Mộc công tử đã ở ngoài đợi người "



" Đệ ấy đến sao? Để người vào "



" Nô tài cáo lui "



Dư công rời đi không lâu thì Mộc Thanh tiến vào, y có mang theo một chén canh. Sở Khải Phong mắt thấy ái nhân thì sáng lên vài phần, muốn lập tức gần gũi y, nhưng "ai đó " vẫn đang ở bên ngoài đợi lệnh. Hắn hắng giọng.



" Ừ hừm... Dư Tống, người lui đi, còn nữa... đóng cửa thư phòng "



Dư công công nhìn hắn, ngầm hiểu ý, ông cười mỉm rồi cúi người cáo lui, không quên đóng lại cửa phòng.



Mộc Thanh hơi ngượng ngùng, đặt chén canh lên bàn, nói



" Hôm nay ngự trù có hầm đồ bổ, mấy ngày này huynh bận rộn vất vả, nên uống canh "



Hắn nhìn y rồi cười ngây ngốc, cảm thấy hiện tại đang ra dáng hiền thê chăm sóc phu quân. Hắn trầm giọng gọi.



" Thanh nhi, lại đây "



Mộc Thanh khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn chậm rãi lại gần. Vừa tới gần, Sở Khải Phong đã kéo y sát mình, dán mặt vào vùng bụng bằng phẳng của y. Mộc Thanh kinh động "A" một tiếng.



" Huynh... làm gì vậy?"



" Thanh nhi, ta mệt ~ "



Hắn vừa nói vừa cử động đầu, cọ qua lại trên bụng khiến y cảm thấy nhột. Mộc Thanh đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn, nói.



" Vậy huynh mau uống canh đi "



Sở Khải Phong bật cười, lại càng siết chặt tay ôm eo y. Đứng một hồi không thấy hắn có thêm hành động gì, y vội lay.



" Khải Phong, canh... "



" Suỵt, đừng nói " - Hắn ngắt lời y " Để ta ôm đệ, thêm một chút thôi "



Thêm một chút là bao lâu? Qua thêm một chút đã trôi hơn nửa canh giờ:))). Mộc Thanh phi thường khó chịu. Lưng phải giữ thẳng đến cứng đơ, chân bắt đầu tê tê. Chịu không nổi, y đành lên tiếng.



" Khải Phong, huynh thả ta ra trước có được không. Lưng... có chút khó chịu "




"... " Lần một không đáp.



" Khải Phong ca... "



"... " Lần hai không đáp.



Mộc Thanh xụ mặt, lặng lẽ lùi dần về phía sau. Hắn mắt thấy vậy thì vội bắt lấy tay y, kéo lại gần mình. Mộc Thanh ngơ ngác, đợi hắn lên tiếng.



" Đệ... sao có thể để tiểu hài tử đó... nó "



Mộc Thanh ngầm hiểu, thì ra...



" Ca, huynh đang ghen sao? "



" Ta... "



Hắn mở miệng ngắp ngứ, không biết nên nói như nào. Y nhìn hắn, nén cười đến muốn nội thương.



" Đệ... cười cái gì?"



" Được, được, ta không cười. Huynh đó, nó không phải chỉ là tiểu hài tử thôi hay sao? "



" Nhưng nó vẫn là nam nhân "



" A~ Vậy huynh muốn thế nào?"



Sở Khải Phong nhìn y, ghé sát mặt lại gần, nói nhỏ.



" Muốn bồi thường "



Nói rồi ở trên môi y in một cái hôn. Mộc Thanh hoảng hối đẩy hắn, nhìn về phía sau.



" Huynh làm gì, phía sau còn có người "



Hắn nhướn mày, nhìn về đám thị vệ phía sau, nghiêm giọng hỏi.



" Các người có thấy gì không? "



"... Chúng thần không thấy gì hết "



Nghe vậy hắn lập tức quay sang y, cười meo meo nói.



" Thấy không, bọn họ cái gì cũng không thấy "



"..."



"..."



Nội tâm thị vệ: Bệ hạ, tiết tháo của người rơi hết rồi kìa:)))).



💓💓 Mọi người thất tịch vui vẻ nha. Cảm ơn đã ủng hộ theo dõi Con đầu lòng của Nấm 😊.