Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Sở Khải Phong và Mộc Thanh dừng chân tại một tiểu quán. Hắn ngồi xuống, gọi:" Tiểu nhị "



" Đến đây " - Nam tử thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn chạy lại, tay cầm khăn vắt lên vai:" Khách quan, người cần gì?"



" Một bình trà, thêm vài món ăn "



" Có ngay có ngay " tiểu nhị lui về phía sau.



Sở Khải Phong bất giác nhìn ra ngoài. Góc bên kia đường có một lão bà và một tiểu cô nương, chừng mười hai, mười ba tuổi. Lão bà đi rất chậm, xem chừng là chân bị đau, còn tiểu cô nương dáng vẻ gầy gò, mặt mũi bẩn thủi, cận thận đỡ bà từng bước. Rồi như không đi nổi nữa, họ ngồi xuống đất, dựa vào bờ tường. Tiểu cô nương lấy ra ở trong túi một của khoai nhỏ, bẻ nửa đưa cho bà.



Lúc tiểu nhị mang đồ ăn ra hắn có kêu y mang thêm vài cái màn thầu, đưa cho hai bà cháu.



Mộc Thanh gọi tiểu nhị, hỏi:" Tiểu huynh đệ, xin hỏi, quan Tri phủ ở đây là người như thế nào?"



Tiểu nhị nghe vật thì động tác chậm lại, y nói:" Quan tri phủ a, vài năm trước tính ra cũng là vị quan thanh liêm, làm được không ít việc tốt cho dân, có điều... " - Y ngừng lại một lát, rồi nói:" Gần đây đã có thay đổi, haizz. "



Sở Khải Phong suy nghĩ trầm tư, sau cùng quyết định đến phủ của Tri phủ.



Tri phủ hiện tại họ Tiếu, tên một chữ Hàn, năm nay hai mươi niên kỷ. Dáng vẻ không tệ, ăn nói nhã nhặn.



Khi nghe tin Sở Khải Phong tới quý phủ, hắn ta rất nồng nhiệt tiếp đón. Nhưng thái độ này của hắn ta không làm Khải Phong hài lòng. Hắn chỉ suy nghĩ, con người này so với người khi sáng đã buông lời cay nghiệt với một tiểu hài tử quả thật khác biệt.



Tiếu Hàn ngồi đối diện hắn, nói:" Hoàng thượng từ xa đến quý phủ, thời gian cấp bách, vi thần không thể chuẩn bị chu đáo tiếp đãi, thứ mong hoàng thượng đừng trách tội ".



" Không trách tội, Trẫm chỉ đến thăm con dân của trẫm. Mấy ngày này Tiếu tri phủ vất vả rồi "



Tiếu Hàn cười khẽ, nói:" Sao có thể nói là vất vả, đây là trọng trách của vi thần ". Y nhìn đến Mộc Thanh đang đứng bên cạnh hắn, hỏi:" Vị công tử đây là..?"



" Y là Thái y của trẫm, tên gọi Mộc Thanh "



" Mộc công tử "



Mộc Thanh cũng cúi người đáp lễ:" Tiếu tri phủ "



Tiếu Hàn nhìn y, rồi lại nói tiếp:" Tình hình bây giờ trong huyện có điều khó khăn, nhưng vi thần tin tưởng chỉ cần cố gắng, mọi việc sẽ qua. Triều đình đã phóng khoáng chu cấp lương thực, vi thần sẽ gắng sức, xin hoàng thượng cứ an tâm ".
" Vi thần... không nhớ "



" Sao lại không nhớ, thứ này là khanh vừa bán cho người thương nhân này, quên nhanh như vậy sao?"



Tiếu Hàn ngẩng mặt nhìn người đứng gần bên Sở Khải Phong, người này đích thực là thương nhân khi nãy, nhưng tại sao...



Sở Khải Phong nhìn vẻ mặt hắn trắng bệch ra sợ hãi, nói thêm:" Trẫm thấy bạc hắn vừa đưa khanh hẳn là vẫn còn ấm đó. Người đâu, lục soát phòng của Tri phủ cho trẫm "



" Vâng. "



Hắn bất lực nhìn theo đám người, tay mất kiểm soát bắt đầu nắm chặt.



Đám thị vệ mang ra một túi bạc, hắn đưa đến trước mặt Tiếu Hàn, nói:" Số bạc này, không nhầm được chứ?"



Tiếu Hàn bị ép đến bước đường cùng, nhưng vẫn cố tranh cãi:" Hoàng thượng, cho dù số bạc này chứng thực là do vi thần cất riêng, cũng không thể chứng minh việc vi thần bán đi lương thực cứu tế của triều đình mà ra "



" Trẫm chưa hề nói thứ trong bao kia là lương thực cứu tế "



Hắn trợn tròn mặt, phát hiện bản thân đã rơi vào bẫy của Sở Khải Phong.



" Hơn nữa, dưới đáy mỗi nén vàng đều có dấu vân tay của thương nhân kia, mà hắn lại là do hậu vệ thân cận của Trẫm giả thành. Hắn chưa từng đến đây, làm sao lại cùng ngươi đổi bạc. "



" Vi thần... "



" Ăn bổng lộc của triều đình, hưởng vinh hoa phú quý ngươi chưa thấy đủ, giờ còn muốn vụ lợi trên sự đói khổ của dân, ngươi còn xứng làm quan phụ mẫu sao. Người đâu "



" Có "



" Tháo bỏ mũ quan của hắn, giáng xuống làm dân thường "



Tiếu Hàn thẫn thờ để cho thị vệ tháo mũ quan xuống, miệng chỉ lẩm bẩm " mất rồi, mất hết rồi "



Đến nông nỗi ngày hôm nay, chỉ trách hắn quá tham lam, tự mình chuốc lấy.