Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y
Chương 15 :
Ngày đăng: 11:28 30/04/20
" Đáng ghét!!!"
Vương Ngải Lị vừa bước phòng đã oán giận thốt lên, vứt mạnh khăn tay mềm mại xuống đất. Gương mặt nàng lúc này vô cùng khó coi, đôi mày chau lại, mặt tức giận đến chuyển sắc hồng, hai mắt tựa như nảy lửa. Cung nữ Tú Liên bên Mai An cung vừa cùng cung nữ bên thân cận của nàng có lời qua lại trò chuyện, nàng nói đêm qua ở Mai An cung náo nhiệt vô cùng, Bệ hạ cùng chủ tử Mai An cung bái đường thành thân.
" Hai người quả nhiên là loại quan hệ này " - Ngải Lị vô cùng ấm ức, nàng không cam tâm. Vì cái gì, nàng vì Sở Khải Phong đã cố gắng biến mình thành một nữ nhân hoàn hảo, vì hắn mà phô ra hết sự dịu dàng, ấm áp, vì hắn mà bỏ ra mười hai năm chờ đợi. Hắn lại vì một nam nhân mà chối bỏ chân tình của nàng...
" Sở Khải Phong, chàng cư nhiên vì một tầm thường nam nhân mà bỏ mặc ta... "
Vương Ngải Lị khi lần đầu chứng kiến sự gượng gạo mà quân vương đối với nàng, nàng đã nghĩ chỉ cần nàng nhẫn nhịn chờ đợi, ở bên người chăm lo, cùng san sẻ nỗi buồn, người sẽ hồi tâm thật tâm với nàng, nàng đã đợi mười hai năm, vậy đợi thêm ít lâu thì có đáng gì.
Nhưng hơn một tháng rồi nàng không nhận thấy hồi âm tích cực. Hóa ra không phải là nàng không đủ tốt, mà bên cạnh người đã có người thương. Nàng biết nàng là thê tử của vương, không thể tránh cảnh người tam cung lục điện, nhưng người làm chính thê như nàng lại chẳng được ban sủng ái, chỉ đứng bên nhìn phu quân cùng ngoại nhân ân ái, nàng không muốn như vậy!
Cho dù nàng không có được cũng sẽ không để người khác dễ dàng có được. Nàng hiện tại là Hoàng hậu, nam nhân kia dẫu sao cũng chỉ là tiểu thiếp vô thừa nhận, cho dù Bệ hạ có muốn sắc phong cho y, Thái hậu cũng sẽ không để ý có được vị tước cao, nàng vẫn đi trước một bước.
Ngải Lị dần lấy lại bình tĩnh, nét mặt nàng thả lỏng, chầm chậm ngồi xuống ghế, nghĩ đến Mộc Thanh, nụ cười nàng lạnh đi vài phần.
Lúc này, cung nữ bên ngoài khẽ gõ cửa.
" Có chuyện gì?"
" Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu cho vời người đến Thọ Ninh cung thỉnh an "
Ngải Lị nghe vậy thì đứng dậy, nhìn lại y phục, quyết định gọi cung nữ vào giúp nàng thay y phục mới và chỉnh lại tóc.
~~~ Thọ Ninh Cung ~~~
Vương Ngải Lị ngồi cạnh Thái hậu, bà dịu dàng cầm lấy tay nàng, giúp nàng đeo lên chiếc vòng ngọc lục được khắc tinh xảo.
" Lị nhi, vòng ngọc này là Mẫu hậu ( ở đây là nói mẹ chồng tức-Thái Hậu đời trước) để lại cho ta, là vật gia truyền đã truyền qua nhiều đời Hoàng hậu, nay ta giao lại cho con. "
" Đa tạ ngươi " nàng cười vui vẻ tiếp nhận bảo vật, đối bà nói.
" Vui vẻ là tốt. Con phải mau chóng sinh cho ta một tôn tử trắng trẻo mập mạp đó "
Nàng khựng lại đôi chút, rồi than vãn rằng:" Mẫu hậu, Lị nhi không phải không muốn, nhưng là... "
Thái Hậu thấy nàng lưỡng lự, liền hỏi:" Con có chuyện gì bận lòng, nói cho ta nghe "
" Mẫu hậu... " thanh âm của nàng kéo dài mang theo sự nũng nịu " Chính là Bệ hạ người chưa từng ghé đến Ninh Thư cung thị tẩm, nên con... "
"... Con yên tâm, chuyện này ta giúp con tìm công đạo "
"A..."
" Mộc công tử "
" Mộc Thanh "
Một tiếng gọi là của Trương thị vệ, hắn trước khi đi đã được Sở Khải Phong ủy thác, dặn dò đặc biệt phải quan tâm đến Mộc Thanh, thấy y gặp chuyện, hắn lập tức chạy tới.
Tiếng còn lại là của Thái hậu, bà đối với Mộc Thanh không phải là có ác cảm, nếu như y không cùng với Sở Khải Phong, bà chắc chắn nhận y làm nghĩa tử.
Mộc Thanh khẽ kêu một tiếng, khi nãy kiệu đổ, y đã lấy tay đỡ cho thân, khiến cho cổ tay xuất hiện vết máu và bầm tím, trán cũng đụng, xuất hiện vết rách đổ máu.
Trương thị vệ đỡ y dậy, cõng y cùng Thái hậu chạy thật xa nơi hỗn loạn. Chạy được một lúc, bọn họ dừng chân tại một ngôi miếu hoang đổ nát. Hắn thả y xuống, lo lắng hỏi:" Mộc công tử, người cảm thấy thế nào?"
Mộc Thanh cười trấn an hắn, nói:" Ta không sao, cảm tạ người "
Vương Ngải Lị thấy Thái hậu từ nãy vẫn luôn nhìn Mộc Thanh, ánh mắt bà lộ rõ sự quan tâm, nàng không vui, liền hướng bà làm nũng:" Mẫu hậu, khi nãy Lị nhi thật sự rất sợ "
Thái hậu nhìn nàng, nói:" Ngoan, đã qua rồi "
Mộc Thanh đứng dậy, muốn ra ngoài, Trương thị vệ liền ngăn:" Công tử, người muốn đi đâu?"
"Ra ngoài tìm thảo mộc "
" Ta đi cùng người, nơi này hiện tại không an toàn "
" Được "
Một lát sau, y trở về, Mộc Thanh đưa cho Ngải Lị ít lá cây, nói nàng vò nát rồi xoa vào vết bầm trên tay, Ngải Lị hời hợt nhận lấy. Bỗng nhiên, Thái hậu thốt lên:" Hân nhi, Hân nhi đâu rồi?"
Trương thị vệ giật mình nhận ra, hắn đã bỏ quên Ngọc Hân công chúa.
Ở một con đường mòn nào đó, Tố nhi vất vả cõng Sở Ngọc Hân trên vai, cố gắng bước nhanh xuống chân núi. Khi nãy Ngọc Hân cùng đám thích khách ẩu đả, đã bị thương, nàng dưới sự bảo hộ của một viên thị vệ đã nhanh chóng cõng Ngọc Hân xuống núi cầu cứu viện. Sở Ngọc Hân so với Tố nhi nặng hơn, trán nàng đã đổ lớp mồ hôi. Tố nhi nghe bên tai tiếng của Ngọc Hân kêu đau, liền an ủi:" Công chúa, sắp đến nơi rồi, người ráng chịu một chút, xuống núi em sẽ đưa người đi tìm đại phu "
Gần ra khỏi khu rừng, chân của Tố nhi đã mỏi nhừ, nàng bất cẩn vấp phải đá nhô, vấp ngã rất đau, nhưng bản thân nàng không để tâm, chỉ lo lắng cho người phía trên lưng đã được nàng dùng thân chắn đỡ. Tố nhi nhìn sắc mặt Ngọc Hân chuyển xám, lo lắng đến bật khóc:" Công chúa, người sao rồi, đừng dọa em, công chúa!!! "
Cách đó một đoạn không xa, có một nam nhân thân vận áo quan và một thị vệ bên cạnh. Nam nhân nghe thấy tiếng khóc thì tò mò đi đến, nhìn thấy Tố nhi đang ôm Sở Ngọc Hân khóc, y ngạc nhiên.
" Công chúa "