Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Sở Ngọc Hân khẽ chớp mắt tỉnh dậy, nàng ngồi dậy, phát hiện Tố nhi đã ngủ gục bên cạnh giường từ bao giờ. Dù là đang ngủ đôi mi nàng vẫn nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng. Ngọc Hân lay nhẹ vai nàng, gọi:" Tố nhi, em mau tỉnh "



Tố nhi mở mắt, thấy công chúa đã tỉnh thì vui mừng không thôi:" Công chúa, người tỉnh rồi, người đã hôn mê qua một đêm. Người dọa nô tỳ sợ muốn chết người có biết không?"



Sở Ngọc Hân vuốt mặt nàng trấn an, nhìn đến căn phòng, liền hỏi:" Nơi này là địa phương nào?"



" Nơi này là huyện Xung Châu, Lãnh tri huyện ngày hôm qua đã đưa nô tỳ cùng người đến nơi này trị thương. Công chúa người đợi Tố nhi, Tố nhi liền đi kêu lang y đến xem vết thương giúp người "



Tố nhi vừa nói xong đã nhanh chân chạy ra ngoài tìm người, để Ngọc Hân một mình ở lại trong phòng. Nàng suy nghĩ, Lãnh tri huyện, liệu có phải Lãnh Thiên?



Lát sau, Tố nhi trở lại, theo sau là một nữ nhân dáng vẻ chín chắn, và một nam nhân. Nam nhân kia không nằm ngoài dự đoán của nàng, là Lãnh Thiên.



Nữ y giúp Ngọc Hân bắt mạch, thấy mạch tượng đã ổn, chất độc không còn, nàng mỉm cười, nói:" Thương thế của người đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là có thể xuống giường đi lại rồi ".



" Đa tạ "



" Đa tạ đại phu " Tố nhi đối nàng nói cảm ơn, khuôn miệng còn nở một nụ cười hoa nở.



" Tố nhi cô nương, ta nói cô nương có thể gọi ta là Tư Yến " Triệu Tư Yến rất có thiện cảm với Tố nhi, nên nàng không thoải mái khi nghe Tố nhi gọi bản thân khách sáo như vậy.



" Xin lỗi, ta không quen " Tố nhi cười chữa ngượng.



" A, phải rồi " Tư Yến lấy ra từ trong túi vải một bình thuốc nhỏ, đưa cho Tố nhi " Thứ này hôm nay ta mang đến cho cô nương, để thoa những vết bầm kia "



" Người thật tốt " Nàng vui vẻ nhận lấy bình thuốc. Nàng không hay biết từ nãy đã có một bình giấm to đùng đã đổ, hơn nữa bình giấm này còn rất chua.



Sở Ngọc Hân nhìn đăm đăm vào vị đại phu trước mắt đang nói chuyện cùng Tố nhi của nàng. Nàng gọi Tố nhi " Tố nhi, em lại đây "



" Vâng?" Tố nhi lại gần giường, lại bị Sở Ngọc Hân đưa tay kéo sát gần người. Ngọc Hân từ bên eo Tố nhi nhìn qua, tặng cho Triệu Tư Yến một ánh mắt sắc lạnh. Nàng nắm tay Tố nhi, nói:" Ta có điểm khô miệng, em giúp ta gọt hoa quả được không?"



" Vâng, em lập tức đi "



Sau khi Tố nhi rời đi, Tư Yến cũng không nán lại lâu. Ít nhất là ánh mắt của Ngọc Hân như báo cho nàng biết, nếu nàng còn ở lại, khẳng định sẽ bị lửa trong mắt nàng thiêu rụi.



Trong phòng chỉ còn lại hai người. Lãnh Thiên mở lời hỏi:" Công chúa, người đã cảm thấy khá hơn chưa?"



Ngọc Hân đáp:" Ta ổn. Cảm tạ Lãnh tri huyện ra tay cứu giúp "



" Người đừng nói vậy, là trọng trách của thần "



" Không nghĩ đến Hoàng huynh lại để ngươi làm tri huyện ở đây. Nơi này có điểm nguy hiểm "



" Ý người là..?"



" Bọn ta đã gặp sơn tặc. Chúng khá đông và hung hãn. Ngươi cai quản vùng này hẳn là rất khổ sở với chúng "




" Vậy... người đã có kế sách? "



Sở Khải Phong bỗng nhiên đứng dậy, lay động lồng chim, cười nhạt:" Tất cả kế sách chỉ ở mức phòng bị. Khanh cũng thấy rồi, đối phương là người khôn ngoan, làm việc dứt khoác, lại có được những thuộc hạ trung thành. Thật khó để tìm ra manh mối "



Lãnh Thiên im lặng một lúc, rồi nói:" Vi thần nguyện góp sức phò tá hoàng thượng. Tuy sức không lớn, nhưng nguyện vì người dốc lực điều tra ra manh mối."



" Có một trung thần như khanh, trẫm thêm an tâm "



" Được rồi " Hắn quay người, nói:" Không còn chuyện gì nữa, khanh có thể lui "



" Vi thần cáo lui "



Sau khi Lãnh Thiên rời đi, hắn lại tiếp tục đọc sách, nhưng chỉ đọc ít lâu liền ngừng. Hắn hỏi Dư công công đứng bên:" Thanh nhi đã hồi tỉnh chưa?"



" Khởi bẩm hoàng thượng, Mộc công tử đã sớm tỉnh giấc "



" Bãi giá Mai An cung "



" Vâng "



Thời tiết cuối thu đã có tuyết rơi, Mộc Thanh lặng lẽ đứng ngoài hiên ngắm tuyết, không hay Sở Khải Phong đã đến tự bao giờ. Hắn nhận lấy tấm khoác lông từ Ngọc nhi, tiến lại gần khoác lên người y:" Tại sao không vào bên trong, ngoài này thật lạnh "



" Khải Phong " Y lùi người về phía sau, dựa vào người hắn:" Đệ rất thích tuyết. Huynh có thích không?"



Sở Khải Phong thuận thế ôm lấy y:" Thanh nhi thích ta đều thích "



Mộc Thanh cười một cái, thoải mái cọ đầu vào cổ hắn. Sở Khải Phong khẽ động vào băng trắng trên đầu y, trách như không:" Đệ xem đệ, rời xa ta một chút liền không biết tự chăm sóc bản thân "



Mộc Thanh tâm trạng khá tốt, liền cùng hắn nói đùa vài câu" Vậy huynh phải giữ ta thật tốt, bảo hộ ta thật tốt đó "



" Nhất định "



Hai người đứng dựa vào nhau ngắm tuyết một lúc, Mộc Thanh nói:" Khải Phong, ta lạnh "



Sở Khải Phong nghe vậy thì liền bế Mộc Thanh lên, cùng y nói những lời ám muội:" Ta bế đệ vào phòng. Chúng ta vận động làm ấm "



Mộc Thanh buồn cười, đánh nhẹ vào vai hắn:" Ta đang là người bệnh đó,huynh không thương tiếc sao?"



" Không sao, ta sẽ làm nhẹ một chút "



" Sắc lang "



Sở Khải Phong hôn lên môi y, vừa đi vừa nhấm nháp vị ngọt đôi môi, cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại.