Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Gần đây Sở Khải Phong gặp thật nhiều chuyện phiền não. Vừa qua chuyện Thái Hậu bị hành thích, chủ mưu còn chưa tìm ra manh mối hiện tại lại thêm việc tân tri huyện Dương Châu gửi tấu chương lên triều đình, nói đến việc ở Dương Châu vừa xuất hiện dịch bệnh lạ, đại phu trong huyện đều đang bế tắc, cầu triều đình ra tay cứu giúp. Sở Khải Phong đã đưa vài vị thái y đến, nhưng họ đều lắc đầu chán nản, khiến hắn thập phần mỏi mệt. Nếu như dịch bệnh diễn ra quá lâu sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng, ngộ nhỡ lây nhiễm các nơi khác, hậu quả thật khó lường. Vì điều này mà đã nhiều đêm hắn thức trắng, sức khỏe có điểm suy giảm.



Đêm khuya, mưa ngày một nhiều khiến không gian thêm lạnh lẽo. Sở Khải Phong vẫn ngồi dưới ánh nến suy nghĩ. Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, gió lạnh ùa vào khiến hắn rùng mình, nhìn lên thì thấy Mộc Thanh tay bưng một chén nhỏ bước vào.



" A Phong "



" Thanh nhi, đệ đi đâu, đêm lạnh như vậy còn ra ngoài?"



" Huynh còn biết là đêm rất lạnh sao? " Mộc Thanh giọng điệu trách móc, y đặt chén canh xuống bàn, nói:" Muộn như vậy huynh còn không ngủ, ta lo cho sức khỏe của hyunh. Vừa hay dưới trù phòng còn canh ngự trù hầm, ta hâm nóng giúp huynh rồi, mau uống đi "



Sở Khải Phong ôm lấy chén canh cảm nhận hơi ấm truyền đến:" Khiến đệ lo lắng rồi "



Mộc Thanh nhìn rõ sự mệt mỏi của hắn, ban ngày phải thượng triều, phê duyệt tấu chương, đêm lại đắn đo suy nghĩ việc dân đến muộn. Y lại gần, vừa giúp hắn xoa bóp vai, vừa hỏi:" Huyện Dương Châu vẫn không có chuyển biến tốt sao?"



"Ừm. Thái y, đại phu đều không có cách cứu chữa. Trong huyện ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh. " - Hắn nhấp một ngụm canh, rồi thở dài mệt mỏi.



" Ta nghe nói trong cung có một thái y tinh thông y thuật được xếp bậc nhất, vậy mà ngay cả ông ấy cũng không thể?"



" Đệ nói Tô Huấn? Ta đã cử ông ta đi, khi trở về ông không nói gì, chỉ tự mình giam trong phòng đã nhiều ngày, nghe cung nữ nói thỉnh thoảng sẽ thấy ông ta ra ngoài, bốc vài loại thuốc rồi lại về phòng đóng cửa "



Mộc Thanh suy nghĩ chốc lát, rồi hỏi hắn:" A Phong, huynh nói huyện Dương Châu có phải gần đây mưa rất nhiều không?"



" Đúng là như vậy. Hiện tại là thời khác giao mùa, là cuối mùa mưa, nói đó thật sự mưa rất nhiều, cách đây không lâu còn bị vỡ đê nên vô cùng ẩm ướt. Các thái y khi trở về đều phàn nàn là địa phương kia muỗi rất dày "



( Muỗi sao?)



Sở Khải Phong nhận ra lực trên vai dừng lại, quay ra thì thấy y đang đứng nhìn vô định, như đang suy nghĩ gì đó:" Thanh nhi, đệ đang nghĩ gì vậy?"



Mộc Thanh thu lại ánh mắt, nói:" Ta không có gì "



"Nên đi nghỉ thôi. Đệ xem tay đệ đều lạnh cóng hết "



Hắn đứng dậy, nắm lấy bàn tay gầy nhỏ lạnh giá của y, xoa xoa ủ ấm. Mộc Thanh nhìn hắn mỉm cười, đáp lại:" Được "



~~~~~~~~~~~~



Sáng hôm sau, Mộc Thanh nói với hắn y muốn đến chỗ Tô thái y cùng ông trao đổi ít chuyện, hắn chấp thuận.



Khi đến nơi, y không khỏi cảm thán, nơi này thật im lặng vắng vẻ. Đến trước cửa phòng, Ngọc nhi liền gõ, nói:" Tô thái y, ngài có ở trong đó không. Công tử chúng tôi, Mộc Thanh có chuyện muốn tìm người "



Hai người đứng bên ngoài một lúc mới thấy có người ra mở cửa. Vị thái y lớn tuổi, tóc cùng râu đã pha hai màu, gương mặt phúc hậu đứng sau cánh cửa, khẽ nép người mời họ vào. Trong phòng mọi thứ rất ngăn nắp, trừ việc trên bàn có rất nhiều loại dược, phần còn nguyên, phần đã được nghiền. Vừa vào phòng vị thuốc xộc lên mũi khiến Ngọc nhi vô pháp tiếp nhận, đành thất lễ che mũi lại. Tô Huấn thấy nàng như vậy thì ngượng ngùng nói:" Thất lễ rồi, lão phu còn chưa dọn phòng "



Mộc Thanh vốn đã quen mùi nên không khó chịu, đối ông nói:" Không phải lỗi ngài, là Mộc Thanh tìm đến đột ngột "



Nói rồi quay sang bảo Ngọc nhi:" Em ra ngoài trước đi, ta sẽ tìm em sau "
" Đệ không có trốn "



" Hửm?"



Bị hắn nhìn khiến Mộc Thanh chột dạ, trốn luôn trong ngực hắn. Sở Khải Phong thì bị hành động trẻ con của y chọc cười. Tay hắn len lén luồn vào trong y phục, bắt đầu dở trò đông sờ sờ, tây nắn nắn. Mộc Thanh chịu không nổi:" Nhột "



" Đợi một chút, ta đang kiểm tra chất lượng thịt " Sờ sờ một lát, hắn phán:" Gầy đi nhiều rồi "



Mộc Thanh ha ha cười sảng khoái, cái đầu xù từ trong lòng ngực hắn chui ra, nói:" Huynh xem ta là trư sao?"



Sở Khải Phong bóp nhẹ miệng y, hôn xuống tạo nên một tiếng " chốc ":" Làm gì có tiểu trư nào dễ thương như vậy "



Môi Mộc Thanh bây giờ căng mọng phát bóng, khiến Sở Khải Phong không kìm được rục rịch trong lòng, cúi xuống hôn sâu, cùng y triền miên đến nóng cả người. Khi buông ra Mộc Thanh vẫn còn mơ màng, hắn ám muội nói:" Thanh nhi "



" A?"



" Đêm nay đại chiến năm trận "



" -!!!!!-"



" Nếu không thì ba trận "



" -!!!!!-" lắc đầu kịch liệt.



" Quyết định vậy đi. Đêm đã muộn rồi, chúng ta không nên lãng phí. Nào, đến đây "



Nửa đêm



" A... đau mà "



" Nhịn một chút, sắp đến rồi "



"...."



" A Phong... ngừng.... a ưm "



" Lần cuối, lần này nữa thôi "



" A... dối trá... khi dễ ta "



" Vẫn còn sức mắng, chúng ta tiếp tục "



" -!!!!!!-"