Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 33 :

Ngày đăng: 20:33 26/05/20


Từ sau đêm hôm qua trở về, Vương Ngải Lị vẫn luôn đắn đo suy nghĩ. Đối với hành động quá mức chủ động của Chu Á Liên, nàng vừa giận vừa lo lắng. Thiếu chút nữa là Bệ hạ đã đem nàng ta ôm vào lòng. Nếu như nàng ta thành công có được sự chú ý của người, vậy địa vị của nàng có khi nào sẽ bị lay đổi?? Mẫu nghi thiên hạ thế nhưng lại không hạ sinh được vương tử? Thật nực cười. Nàng đã bắt đầu hoài nghi tình cảm của Sở Khải Phong đối với Mộc Thanh. Nhưng thế thì cũng không đến phiên Chu Á Liên nàng ta chen chân vào.



Vương Ngải Lị suy nghĩ đến xuất thần, thậm chí là khi cung nữ đến gõ cửa cũng không để ý. Phải đến khi Tú Liễn lần thứ ba lớn tiếng gọi nàng mới nghe.



" Nương nương, ngự trù đã dọn đồ lên. Người ra dùng sớm, để nguội sẽ không ngon."



Nàng dời ánh mắt nhìn Tú Liễn đang đứng sau cánh cửa gỗ, chậm rãi đứng lên. Hôm nay ngự trù đã theo lời nàng nói, bày cơm ở bàn đá sau hoa viên, vì hoa hồng trong viện vừa nở bông, vô cùng đẹp mắt.



Nàng nếm thử sủi cảo nhân thịt bằm, chậm rãi thưởng thức. Một lúc sau, nàng hỏi Tú Liễn:" Hiện tại đã là giờ nào?"



" Bẩm nương nương, đã là giữa giờ Thìn."



Ngải Lị bỏ đũa xuống:" Bảo ngự trù dọn đi, bổn cung đã no. "



" Chuẩn bị y phục cho ta."



" Thưa nương nương, người muốn đến nơi nào?"



Ngải Lị nhíu mày khó hiểu nhìn nàng, hỏi:" Ngày bình thường ta sẽ đến nơi nào?"



Tú Liễn ngập ngừng, nói:" Nô tỳ nghĩ... hôm nay người sẽ không đi. Nô tỳ nghe nói Thái hậu vừa rời Thọ Ninh cung đến chỗ Mộc quý quân."



Đến Mai An cung? Thật kì lạ. Từ khi nàng tiến cung, ngoại trừ lần Chu Á Liên xảy ra chuyện nàng chưa từng thấy Thái hậu đến đó. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?



" Ngươi nghe ai nói?"



" Nô tỳ nghe đám cung nữ nói chuyện, còn nghe nói Trắc phi cũng cùng đi."



Nàng lặng tiếng suy nghĩ một lúc, rồi nói:" Ngươi giúp ta nghe ngóng chuyện. Hôm nay bỏn cung sẽ ở trong hoa viên hoạ, không xuất hành."



" Nô tỳ tuân lệnh."



- ----------------------------------------



Thái hậu từ sớm đã muốn đến nhìn Mộc Thanh, vài hôm trước đã nhìn thoáng dáng vẻ của y, bụng có điều khác thường. Điều này khiến người vô tình nhớ đến lúc nàng mới đăng cơ Hoàng hậu, có người nói có một nam nhân rất yêu một nam nhân khác, vì người kia mà bất chấp nguy hiểm tìm ra cách hoài thượng hài tử, nhưng cuối cùng họ laj không thể ở bên nhau.



Mộc Thanh y thuật tinh thông, nếu nói y có thể tìm ra cách kia, rất đáng tin. Vì vậy mục đích hôm nay người đến tìm y là để xác minh chuyện này.



Thái hậu đột nhiên đến, Ngọc nhi rất bất ngờ, nàng vừa thấy người, lúng túng hành lễ:" Nô tỳ tham kiến Thái hậu."



" Miễn lễ. Bổn cung đến tìm chủ tử của ngươi." Thái hậu thấy nàng đang bưng khay gỗ liền hỏi:" Thứ đó mang cho y phải không?"



" Thưa vâng. Chủ tử đang cùng Hoàng thượng đối chuyện trong phòng."



" Vậy tốt, Bổn cung đến đó, ngươi cứ đi cùng."



Ngọc nhi im lặng đi theo Thái hậu, nàng để ý có khi Trắc phi sẽ nhìn nàng một cách tò mò, nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ như còn chưa trưởng thành.



Đến trước cửa phòng, Ngọc nhi gõ cửa:" Chủ tử."



Trong phòng, Sở Khải Phong khí thế bừng bừng đang đặt Mộc Thanh dưới thân, cẩn thận không đè lên bụng y, hôn môi mãnh liệt. Nghe thấy tiếng nàng gọi, Mộc Thanh vội đẩy hắn ra, trừng mắt ra hiệu.



Sở Khải Phong thoả mãn lau môi, đứng dậy mở cửa, thấy Thái hậu, hắn cũng có chút ngạc nhiên.



" Mẫu hậu, người đến đột ngột như vậy, nhi thần..."



Thái hậu ra hiệu ngắt lời hắn, người quay sang nói với Chu Á Liên:" Con ra hoa viên ngắm cảnh một lúc, sau khi xong việc ta sẽ ra cùng."



Á Liên cũng không hỏi nhiều, nàng gật đầu:" Thần thiếp đã hiểu."



Thái hậu bước vào phòng, Mộc Thanh theo lễ không thể nằm tiếp, y động tác hơi giữ bụng, đứng dậy hành lễ:" Thần tham kiến mẫu hậu."



Sở Khải Phong sau khi tiếp nhận chén thuốc từ tay Ngọc nhi thì mang vào, để trên bàn, rồi nhanh chân đến bên, đỡ y.



" Mẫu hậu, người ngồi đi, nhi thần không biết người đến, trà bánh cũng không có chuẩn bị."



" Ta là thân mẫu của con, còn cần khách khí như vậy?"



Hắn cười ngượng.



Thái hậu liên tục chú ý đến bàn tay đang bảo vệ bụng của Mộc Thanh, hỏi:" Ta nghe nói tháng này Mộc Thanh thân thể bất hảo, thường xuyên phải nằm nghỉ trong phòng. Hôm nay đến xem, quả thật đã tiều tụy đi nhiều."



Mộc Thanh mỉm cười nhìn hắn, ngầm ra ám hiệu. Sở Khải Phong cười đến mặt nở hoa, vui vẻ nói với người:" Mẫu hậu, y đúng thật chịu khổ không ít. Đều là do đích nội tôn của người biến y thành như vậy."



Nét mặt Thái hậu lộ rõ sự ngạc nhiên, người phải hỏi lại:" A Phong, những lời con vừa nói, là có ý gì?? Là sự thật?"



" Mẫu hậu, người không nghe sai. Thanh nhi sắp hạ sinh đích nội tôn cho người, giang sơn Đại Sở sắp có người kế vị."
Trần Phú thấy nàng, thoáng giật mình. Nàng không khuyên hắn ra ngoài, chỉ cười nhạt, nói:" Vất vả cho Trần thị vệ, chủ tử say rồi người cũng chịu nghe nàng tâm sự."



Nàng vừa nói, vừa mở lư hương, bỏ vào thứ dược lúc nãy. Đợi khi hương dược bắt đầu bay lên, nàng xoay người dự định ra ngoài.



" Khoan đã, ngươi đã bỏ gì vào trong đó?"



" Ta... ta không biết." nàng chạy ra ngoài, kéo cửa đóng chặt lại, rồi dựa vào tường thở dốc.



" Ưm... có chuyện gì, ấm ĩ quá đi." Chu Á Liên nhíu mày khó chịu.



" Trắc phi, ta... " Có điểm không ổn, Trần phú cảm thấy người hắn đang nóng lên.



Á Liên cũng không khá khẩm hơn, trên người nàng cứ buồn buồn vắng vẻ, muốn được ai đó ôm lấy. Nàng nhìn nam nhân trước mặt, khuôn mặt kia rõ ràng là Phong ca ca. Nàng bật lên, ôm chầm lấy " Phong ca ca ".



" Phu quân, chàng cuối cùng cũng đến tìm thiếp, thiếp yêu chàng, thiếp muốn..."



" Trắc phi, người đừng, ta không phải..."



Trần Phú dần dần mất đi không chế, hắn mặc kệ, nữ nhân mình yêu ở trong ngực, cộng với xúc cảm mạnh mẽ từ mùi hương kia, hắn lao đến, cùng nàng triền miên.



Ngọc Châu ở ngoài nghe ngóng, không thấy có tiếng đập cửa nàng mới an tâm rời đi, ý định tìm Tú Liễn nhận nốt số thưởng kia.



Nàng trở lại chỗ cũ, nhưng mà lúc này Tú Liễn đang đứng cùng một người, cả hai đứng gần bụi cây lớn.



" Đây là ai vậy?" nàng hỏi.



" Nàng đem ngân lượng đến cho ngươi."



Ngọc Châu mừng rỡ, nhận lấy ngân lượng. Nhưng có ai ngờ, phía sau tờ ngân phiếu là một con dao sắc bén, ngay sau khi nàng lấy ngân phiếu kia, con dao liền lao tới, đâm thẳng một nhát vào bụng nàng.



Vương Ngải Lị một bên dùng sức, một bên lấy tay bịt miệng nàng ta ngăn tiếng kêu. Phát hiện nàng ta không còn phản kháng, nàng mới buông ra.



Tú Liễn vô cũng sợ hãi:" Nương nương, người giết nàng ta, giết..."



" Đừng nói lời vô nghĩa." Nàng đưa dao cho Tú Liễn.



" Cầm lấy, rạch đứt mạch gân của nàng ta, rồi đem vào rừng vứt."



Tay Tú Liễn run rẩy, không dám cầm.



" Mau lên, ta không có thời gian. Nếu để người khác bắt gặp, ngươi cũng khó thoát tội."



Tú Liễn cầm lấy dao, nhắm mắt rạch đại hại đường. Sau đó nàng cùng Vương Ngải Lị lôi xác Ngọc Châu đi, ra xa khỏi Cảnh Nhân cung, Ngải Lị nói với Tú Liễn:" Ngươi đem nàng lôi ra xa một chút, bổn cung đứng đợi."



Nàng không dám cãi, vừa run sợ vừa cầu khẩn:" Cô chết rồi tiệt đối đừng tìm ta, ta không cố ý hại cô, ta không cố ý."



Nàng được một lúc thì sợ hãi không thể bước thêm, đành để gần đó, rồi chạy lại tìm Vương Ngải Lị.



Đến nơi, Ngải Lị đã thay ra y phục dính máu, nhìn thấy Tú Liễn, nàng ném cho nàng ta một bộ y phục:" Mau thay bộ đó ra,mang về đem đốt."



Trên đường rời khỏi Cảnh Nhân cung, Tú Liễn vừa đi vừa xoa tay, nghĩ đến việc mình vừa giết người, nàng vẫn chưa tránh khỏi sự run rẩy. Thế nhưng Vương Ngải Lị lại bình tĩnh đến đáng sợ.



" Nương... nương, chúng ta đang đến đây?"



" Đi tìm Bệ hạ, cùng người xem kịch hay. " Nàng bỗng nhiên dừng lại:" Ngươi về cung trước, nhớ là mang y phục kia đốt đi. Đợi ta xong việc sẽ trở về."



"... Vâng."



- ------------------- Mai An cung ------------------



Mộc Thanh mơ mơ màng màng để Sở Khải Phong tùy ý mặc y phục giúp. Y vừa mộc dục, thế nhưng lại ngủ quên trong bồn, hắn lo lắng, vì thế đích thân giúp y tắm, rồi mặc y phục.



" Đệ xem, còn nói ta bảo hộ đệ quá kĩ, ta chỉ vừa rời mắt, đệ đã xảy ra chuyện."



" Buồn chết ta rồi, huynh đừng nói nữa, ta muốn ngủ."



" Được, được. Mặc y phục xong liền ngủ."



Mộc Thanh nằm bẹp luôn trong ngực hắn, tiếng thở vang đều đều, y ngủ rồi. Hắn cũng rất muốn cởi ngoại bào lên ngủ cùng y, nhưng hắn còn việc chưa làm xong.



" Đệ ngủ trước, ta đi một lát sẽ quay lại."



Mộc Thanh còn mê ngủ, chỉ " ừm " một tiếng. Hắn hôn lên trán y, rồi rời đi.



Thông báo: Chương 34, 35 có thể sẽ chậm tiến độ vì tớ bận thi nha ;-;.