Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 34 :

Ngày đăng: 22:26 27/06/20


Vương Ngải Lị đã biết, vào giờ nào mỗi tối thì Sở Khải Phong sẽ trở lại thư phòng. Người dành cả một ngày ở bên Mộc Thanh, buổi tối phải bỏ thời gian phê tấu chương. Vì vậy đường đi của nàng hướng đến Dưỡng Tâm Điện.



" Hoàng hậu nương nương." cung nữ thấy nàng đến, cúi mình hành lễ.



Ngải Lị xua tay miễn lễ, hỏi:" Bệ hạ đâu?"



" Nô tỳ không rõ."



" Người vẫn chưa trở về điện?"



" Bẩm nương nương, Hoàng thượng từ tối vẫn chưa đến."



Nàng nhíu mày, không thể lường trước được chuyện này. Việc cũng đã làm, chỉ còn bước cuối, nếu không thể dụ Sở Khải Phong đến Cảnh Nhân cung, công sức của nàng xem như đổ sông đổ biển.



Vương Ngải Lị không nói tiếng nào, quay bước rời đi, thầm nghĩ sẽ đến Mai An xem thử. Thế nhưng thái giám lại nói cho nàng biết, Sở Khải Phong đã rời Mai An được ít lâu.



Sở Khải Phong nếu không đến thư phòng thì chính là ở Mai An cùng Mộc Thanh tú ân tú ái, chuyện này trong cung ai cũng rõ. Như thế nào mọi chuyện lại khác thường ngay vào đêm nay.



Nàng tâm trạng lo lắng quay về Ninh Thư cung. Tú Liễn vừa đốt đi y phục dính máu, trong tâm vẫn còn sợ hãi. Nàng ngồi thu mình ở góc phòng, đợi Vương Ngải Lị trở về. Vừa bước vào phòng, thấy dáng vẻ của Tú Liễn, Ngải Lị không vui vẻ, nói:" Ngươi làm gì vậy, sợ người khác không biết ngươi vừa làm chuyện xấu hả? Ra đây."



Tú Liễn chậm rề, bước đến bên nàng, lắp bắp hỏi:" Nương... nương, người đã xong việc rồi ạ?"



" Nói đến thật bực mình, Bệ hạ thế nhưng lại không ở Dưỡng Tâm Điện, cũng khống có ở Mai An cung. Trời tối, người rốt cuộc đã đi nơi nào?"



Tú Liễn im lặng cúi đầu, Vương Ngải Lị ghé sang nhìn nàng, hỏi:" Đống y phục kia, ngươi đã xử lý rồi chứ?"



" Nô... nô tỳ đã đem đi đốt, rất cẩn thận, không có để ai phát hiện."



" Ừm." Nàng suy nghĩ một lúc:" Bệ hạ có khi nào đến Thọ Ninh cung?"



Chỉ còn một nơi này, Cảnh Nhân cung nàng vừa rời đi chưa được nửa canh giờ, người sẽ không có khả năng vô tình đến đó mà không bắt gặp nàng. Người cũng không đến Ninh Thư cung, vậy chỉ có thể là đã đến chỗ Thái hậu.



Nghĩ vậy, nàng liền lên đường đến Thọ Ninh cung, trước khi đi còn dặn dò:" Ngươi ở lại, không cần đi theo. Cứ trở về phòng ngủ trước, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra ngươi biểu hiện khác thường."



" Vâng..."



Tú Liễn trở về phòng đóng chặt cửa, nàng lôi ra từ trong ngăn tủ một lá bùa hộ thân, vừa nắm trong tay vừa nhẩm miệng:" Người đã chết không nên lưu luyến hồng trần, cô đi rồi tuyệt đối đừng về tìm ta, đừng tìm ta..."



Vương Ngải Lị đến Thọ Ninh cung, Thái hậu rất bất ngờ.



" Lị nhi, trời đã muộn, con đến tìm ta là có chuyện gì?"



Nàng nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Sở Khải Phong.



" Mẫu hậu, Bệ hạ người có đến thăm người không? Thần thiếp đến Dưỡng Tâm Điện, nhưng không gặp được."



" Con đến chậm một bước, A Phong đã rời đi rồi."





" Vì,... chuyện phu thê ân ái là chuyện riêng tư, nói ra sẽ rất ngại."



Chu Á Liên suy ngẫm một chút, rồi gật đầu. Nàng nghĩ, không nói ra chẳng lẽ không ai biết, đợi đến lúc nàng hạ sinh thái tử, lẽ nào còn có người không biết Hoàng đế đã thị tẩm nàng.



- -------------- Mai An cung --------------



Mấy ngày nay, Sở Khải Phong vô cùng bận rộn với việc triều chính, hắn một ngày chỉ có thể sáng sớm nhìn Mộc Thanh, hôn chào buổi sáng, đến tối cùng dùng bữa, hôn chúc ngủ ngon, đều không sơ múi được gì. Hắn đều " đói " đến xanh cả mắt.



Hôm nay, hắn cố gắng hoàn thành xong việc phê tấu chương sớm, rồi mang vẻ mặt tươi như hoa đi tìm Quý quân của hắn.



Mộc Thanh nhàn nhã ngồi ở hoa viên thưởng hoa, trên bàn còn có một đĩa bánh quế hoa, và tiểu Tuyết.



" Thanh nhi."



Y nghe thấy hắn gọi, vừa đứng lên định đi đến cùng hắn, chỉ là Sở Khải Phong bước dài hơn, vài bước đã bước đến ôm lấy y.



" Có nhớ ta không?"



Mộc Thanh xấu hổ nhìn xung quanh, Dư Minh và Ngọc nhi biết điều, lặng lẽ lui xuống, nhường lại không gian cho hai vị chủ tử.



Sở Khải Phong thân hình cao lớn, hơn y gần một cái đầu, nhưng rất thích làm nũng. Hắn cọ cọ hai má phấn nộn của y, thỉnh thoảng còn ngửi ngửi:" Ta phát hiện đệ càng ngày càng mềm mại, lại còn rất thơm."



Mộc Thanh bị cọ đến ngứa, đẩy đầu hắn ra:" Ta lại phát hiện huynh gần đây ngày càng giống tiểu hài tử, thích làm nũng."



Hai tay của y ôm lấy gương mặt anh tuấn của hắn, Sở Khải Phong nói:" Ta không muốn để người khác thấy bộ dạng xinh đẹp của đệ lúc này."



" Cái gì mà xinh đẹp chứ."



" Thật đó." sau khi Mộc Thanh hoài thai, khẩu phần ăn của y đã tăng nhiều, mặt và tay chân đều có thêm thịt, ngày càng nhuận sắc.



" Phải rồi, ta nghe nói mấy ngày này đệ hay xuất cung gặp Tô Huấn, có chuyện gì sao?"



" Không có, thái y muốn kê cho ta thêm một chút đồ bổ."



" Ồ " hắn cảm thán.



" Mấy đêm trước ta đi gặp mẫu hậu, người nói đã chọn được ngày lành, hai sáu tháng này giờ tốt ngày tốt, người muốn mở tiệc hoàng cung, nói cho thiên hạ biết, nội tôn của người sắp chào đời."



Nhận được sự quan tâm của Thái hậu, y rất vui, cho dù hiện tại chỉ là quan tâm đến hài tử trong bụng.



" Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của huynh và mẫu hậu. Hài tử của ta có thể được vinh dự này, ta rất vui."



" Cái gì mà có được vinh dự này. Vinh dự lớn nhất của tiểu bảo bảo chính là hiện tại nó nằm trong bụng đệ."



Mộc Thanh mỉm cười, tựa vào ngực hắn, nhìn ngắm cành hồng vừa nở đung đưa trong gió. Khung cảnh đang lãng mạn, bỗng dựng bụng của Sở Khải Phong reo lên một tiếng xấu hổ.



" Ọtt "



Mộc Thanh nhìn không được bật cười:" Đi vào thôi, ta nói Ngọc nhi dọn thức ăn lên."



" Được." hắn nói, rồi bế bổng y lên, cẩn thận không làm cấn vùng bụng:" Vào phòng, ta đói rồi."



Sở Khải Phong mỗi ngày đều muốn, bất quá không sao, y có chút thích thích.