Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 35 :

Ngày đăng: 22:26 27/06/20


Mấy ngày nay, Mộc Thanh thường xuyên lui tới dược phòng, nguyên do là vì chữa trị cho nữ tử kia. Sở Khải Phong có điểm bất mãn. Thứ nhất, y đang hoài thai, đi qua về lại, hắn không yên tâm. Thứ hai, nghe y nói vì cứu người. Nói đến lại lạ, trong cung không thiếu thái y, có lý nào lại để một Quý quân như y, lại đang mang thai đích thân ra tay. Hắn đã nhiều lần khuyên y, y nói chỉ thêm một hai ngày nữa, y sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng để hắn nhìn ngắm cả ngày.



Hôm nay Mộc Thanh từ chỗ Tô Huấn trở về rất sớm, bởi vì nữ tử kia đã bình phục không ít.



" Mấy ngày qua đã làm phiền Quý quân tốn công đi lại.Sức khoẻ của vị cô nương kia đã tốt lên rất nhiều, thần có thể gọi nhi nữ đến chăm sóc cho nàng. Nghe nói Thái hậu đã định ngày lành mở tiệc, người nên nghỉ ngơi nhiều, đợi đến ngày vui."



Y cười tươi:" Bệ hạ cũng không muốn ta cứ lại đi ra ngoài. Nếu mọi chuyện đã ổn thoả, ta cũng nên hồi cung. Bệ hạ nói người buổi trưa sẽ ghé Mai An dùng bữa."



" Thần cung tiễn Quý quân."



- --------- Mai An Cung --------



Hiện tại mới là giữa giờ Thìn, Mộc Thanh không ra ngoài hoa viên mà ở trong phòng đọc sách, tiểu Tuyết ngoan ngoãn nằm trên đùi y, thở đều "grừ, grừ".



" Công tử, công tử." Ngọc nhi ôm trước ngực một sắp đồ ngay ngắn, chạy đến tìm y.



" Ngọc nhi, em làm gì mà vội vậy?"



" Đương nhiên là vội rồi, người xem " nàng đặt y phục xuống bàn:" Đây đều là Thái Hậu sai người đưa đến, là hạng cực phẩm. Người mau thử đi, ngày mai còn phải đi tiệc."



Mộc Thanh sờ lên tấm áo trên đầu, mềm mại lại mát tay, vô cùng thích. Y nhìn nhìn đống y phục, nói:" Người đưa nhiều như vậy sao? Ta dù gì cũng không phải nữ nhân."



" Aiz, người không thể nói vậy. Nói sao thì người cũng là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, hơn nữa tương lai người sẽ hạ sinh tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng, người phải chú trọng vẻ ngoài."



Nàng cứ liên tục thúc dục, y bất đắc dĩ phải thử. Thái hậu đưa đến năm bộ y phục, màu sắc nhã nhặn, hoa văn tinh tế. Trong đó có một bộ, màu chủ đạo pha giữa màu lam thanh thuần và màu trắng cao quý, vạt áo điểm hình núi sống, vừa khéo làm toát lên khí chất thanh nhã.



Mộc Thanh nhìn ngắm y phục trong gương đồng, biểu cảm vô cùng yêu thích.



" Công tử, bộ y phục này thật quá hợp với người, nó sinh ra chính là để dành cho người đó."



" Ta cũng thấy nó đẹp."



Ngọc nhi vỗ tay tán thưởng rầm rộ, nàng còn đang định lấy bộ tiếp theo cho y thử thì có một cung nữ đứng bên cửa, thưa:" Quý quân, Hoàng thượng đã đến, nô tỳ đến mời người ra ngoài cùng Hoàng thượng dùng bữa."



" Ngươi truyền lời đến Bệ hạ, nói người đợi ta một chút."



" Thưa vâng." cung nữ vừa quay lưng, định theo lời Mộc Thanh đi truyền lại lời y, nhưng cách đó rất gần, Sở Khải Phong đã đi đến.



" Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng."



" Miễn lễ."



Sở Khải Phong xua tay, cung nữ cùng Dư Minh lui xuống, kể cả Ngọc nhi cũng cười tủm đi ra. Hắn ngắm nhìn y trong bộ y phục, mê đắm ôm lấy y.



" Nương nương, thì ra người có thú vui đùa búp bê vải."



Vương Ngải Lị mỉm cười tựa như hết cỡ, nói một câu mờ ám:" Thứ này là dành tặng cho Quý quân, ngươi xem có đẹp không?"



" Nương... nương..."



Hôm nay Mộc Thanh đến chỗ Thái hậu, Thái hậu vì y chuẩn bị rất nhiều đồ bổ, y còn bị người níu lại rất lâu. Khi trở về y ngồi trên kiệu. Vì để bảo toàn sự an nguy cho y, bên kiệu có ít nhất bốn thị vệ, Ngọc nhi cũng đi gần kiệu.



Nhịp đong đưa nhịo nhàng khiến y hiu hiu buồn ngủ, sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh táo. Y vén màn che nhỏ, hỏi Ngọc nhi:" Sắp về đến Mai An chưa?"



" Chỉ còn cách một đoạn nữa, nô tỳ có mang theo hoa quả khô, người buồn chán có muốn ăn không?"



" Không cần đâu."



Mộc Thanh lại ngồi ngay ngắn trong kiệu, tay theo thói quen nhu nhu bụng. Nhưng đột nhiên những cơn đau bất ngờ truyền đến, khiến y co người, mồ hôi cũng nhiều hơn. Y khó khăn gọi.



" Ngọc... Ngọc nhi..."



Ngọc nhi nhận ra có điều bất thường, liền hạ lệnh dừng kiệu. Nàng vén màn che, nhìn thấy y đang trong cơn đau đớn.



" Trời ơi, Quý quân, người sao vậy, người đừng doạ nô tỳ." nàng hoảng rồi.



" Ta... bụng đau quá.."



" Bụng... bụng, người đâu, gọi Tô thái y, mau gọi Tô thái y..."



Mộc Thanh nhanh chóng được đưa về Mai An cung, những cơn đau từ bụng cứ lan dần đến tay, đầu rồi toàn thân. Mặt y tái mét, tay khăng khăng ôm lấy phần bụng, ra sức bảo vệ.



Tô Huấn bắt mạch, thế nhưng ông không phát hiện hiện tượng động thai, những cơn đau của y đến một cách lạ thường.



Sở Khải Phong nóng ruột không chịu được xong vào, thấy y đau đớn như vậy, hắn càng đau hơn.



" Tô Huấn, rốt cuộc y bị chuyện gì?"



" Bẩm Hoàng thượng, Quý quân... không ngã bệnh."



" Hoang đường. Không ngã bệnh, vậy y tại sao lại đau đớn như vậy?"



" Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận." Ngọc nhi run sợ quỳ gối.



" Nô tỳ cùng chủ tử từ chỗ Thái hậu trở về, người chắc chắn không ăn trúng thứ không sạch sẽ. Đồ bổ hằng ngày đều do đích thân nô tỳ dám sát, không thể..."



" Hoàng thượng, nếu cứ tiếp tục e là Quý quân sẽ nguy hiểm tính mạng. Thần nghĩ người nên mời đến một pháp sư."



" Pháp sư? Ngươi đang nói linh tinh chuyện gì vậy?"



" Theo thần thấy, có lẽ bệnh của Quý quân, thái y chúng thần không có cách cứu chữa."



Từ đầu đến giờ có ai thắc mắc vai phản diện của chị Hậu vì sao ít đất diễn không nè:3???