Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y
Chương 36 :
Ngày đăng: 22:26 27/06/20
Sở Khải Phong tuy bán tin bán nghi, nhưng liên quan đến tính mạng của Mộc Thanh và tiểu bảo, hắn đã nhanh chóng theo lời của Tô thái y mà cho truyền một đạo sĩ có tiếng vào cung.
Trong vòng nửa canh giờ, đạo sĩ kia mới đến, Mộc Thanh vẫn mang cơn đau, mồ hôi ứa ra ướt cả y phục.
" Hoàng thượng, thần xin thất lễ." Vị đạo sĩ vén cánh tay áo của y lên cao, ở phần bắp tay trên chạy một đường gân màu đỏ rất nhức mắt.
Sở Khải Phong nhìn thấy, nhíu mày lo lắng hỏi:" Đó là thứ gì?"
" Khởi bẩm Hoàng thượng, đây chính là vết máu làm cho Quý quân chịu nhiều đau đớn. Loại tà thuật này là cấm thuật, có lẽ người hại Quý quân đang nắm trong tay một hình nhân mang tên của người."
Ngọc nhi đã lo đến mức sụt sịt, cứ xoa xoa tay, muốn giúp y giảm bớt đau đớn:" Vậy phải làm sao đây... hức... đạo trưởng, người nhất định phải cứu được y, người phải cứu y..."
" Có cách nào để giải trừ loại tà thuật này không?" hắn hỏi.
" Nếu muốn Quý quân thoát khỏi sự dày vò này, trừ khi là tìm ra người chủ mưu, xé bỏ lá bùa trên hình nhân. Thần hiện tại sẽ dùng một lá bùa buộc vào tay Quý quân, có thể tạm thời giúp người tránh được đau đớn, nhưng Hoàng thượng người phải mau tìm ra hình nhân kia. Nếu không, e rằng... khó cứu."
- ------------------ Ninh Thư cung -----------------
" Ha ha, ha ha, đấu cùng ta, không trở nên độc ác thì người cho ta chỉ là một con thỏ yếu ớt." Vương Ngải Lị biểu tình lúc này có điểm đáng sợ, ánh mắt nàng hình như dại ra, nụ cười không còn sự đoan trang, tay cứ cầm lấy cây kim nhỏ đâm đâm vào hình nhân trên tay.
Tú Liễn nhìn nàng mà chân cứ run run, nàng biết chủ tử của nàng đang làm chuyện xấu, nhưng nàng chỉ là phận nô tỳ, không biết nên làm sao khuyên ngăn người. Nàng mím môi nhìn xuống khay trà trên tay, trong đầu ngầm đưa ra quyết định.
" Nương nương, người... dừng tay dùng chút trà đi."
Tú Liễn bước gần nàng hơn, khi còn cách khoảng mười bước chân, nàng đột nhiên vấp ngã, nước trà trong chén văng ra, đổ vào tay Ngải Lị.
" A, nô tỳ chết tiệt, ngươi muốn hại ta bỏng chết có đúng không?"
Cũng mau nước trà không nóng, chỉ khiến da tay hơi ửng lên. Tú Liễn cúi người vừa xin lỗi vừa nhặt mảnh sành.
" Nô tỳ bất cẩn, nô tỳ bất cẩn."
Vương Ngải Lị không vui, " hừ " một tiếng. Nàng lấy tay lau lau hình nhân, toan dùng kim đâm vào bụng hình nhân, nhưng lúc này xung quanh hình nhân như có thứ gì đó che chở, kim nhỏ không thể đến gần. Nàng nghĩ thầm.
" Lẽ nào do vật này bị dính nước, mất đi pháp lực?"
Nàng liếc nhìn Tú Liễn đang cúi người dưới chân mình, lườm nàng ta.
" Thu dọn nhanh cái tay lên, chuyện ngày hôm nay không được phép để lộ ra ngoài."
" Nô... nô tỳ đã hiểu."
Tú Liễn đặt những mảnh sành vào khay, bê ra ngoài. Đi đến cửa, nàng bị Ngải Lị gọi lại.
" Mau đi chuẩn bị cho ta y phục mới, ngươi cũng đổi y phục đi. Ta phải đến Mai An Cung thăm đệ đệ Mộc Thanh*." những lời này nói ra không hề mang theo thiện ý, mà là trào phúng.
*Thứ thiếp gọi Chính thất là Tỷ tỷ, xưng muội. Vì Mộc Thanh là nam nhân nên tớ để là Đệ đệ.
" Còn nói dối." lại thêm một bạt tai:" Chuyện đó chỉ có ta và ngươi biết, bây giờ nó đột nhiên biến mất. Không thành thật khai báo, ta sẽ đánh chết ngươi."
" Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết. Nô tỳ đi theo người cả ngày, vốn không có thời gian ăn trộm đồ. Hơn nữa, nô tỳ không có lý do để làm vậy. Nương nương, nô tỳ theo người đã nhiều năm, xin người hãy tin nô tỳ."
Vương Ngải Lị hạ ánh mắt nhìn nàng cầu xin, tức giận quát:" Ra ngoài."
Tú Liễn lật đật ôm má chạy ra ngoài.
" Mộc Thanh, xem như ngươi may mắn. Nhưng mà, bổn cung lần này chuẩn bị, không chỉ có từng ấy."
Nàng mở ngăn kéo, lấy ra hộp gỗ, mở nắp. Bên trong còn một hình nhân, dòng chữ trên bùa chú - Tiêu Liễn Hà.
- ------------- Mai An Cung -------------
Mộc Thanh trong mơ màng cảm nhận được có một thứ to lớn đang áp lên mình, miệng triền đến cảm giác ẩm ướt cùng vị đắng của thuốc. Y mở mắt ra, nhìn đối phương.
" Hoàng đế bệ hạ, thần thân mang bệnh, người có thể thủ hạ lưu tình không?"
Sở Khải Phong hôn trán y một cái:" Trẫm đang bón thuốc cho tiểu mỹ nhân. Mỹ nhân đừng lo, trẫm không " ăn " mất người."
Mộc Thanh yếu ớt cười mỉm, nói:" Đỡ ta ngồi dậy, nằm nguyên một ngày, thật khó chịu."
Hắn đỡ y ngồi dựa nào thành giường, vén tay áo y lên, xem vết gân máu đã nhạt dần.
" Huynh làm gì vậy a?"
" Vết gân này đã mờ đi, thật tốt quá."
Đột nhiên, bụng của Mộc Thanh reo lên một tiếng xấu hổ. Sở Khải Phong bụm miệng cười nhìn y.
" Không cho huynh cười, là con của huynh đói, không phải ta."
" Được, được, đệ nói cái gì thì là cái đó. Ta đã dặn ngự trù chuẩn bị đồ bổ. Đệ mau dậy ăn, đệ cứ hôn mê, nhạc mẫu ăn cũng không no."
" Mẫu thân của ta. Mẫu thân đâu rồi?"
"Người nói không được khoẻ nên đã về phòng nghỉ ngơi."
" Không khoẻ? Không được, ta phải đi tìm người." Mộc Thanh nghe nói Tiêu thị không khoẻ liền vội vã muốn đi thăm.
" Khoan đã, đệ cũng chưa khoẻ hẳn. Ta sai người đến xem nhạc mẫu đã thức chưa, sau đó mới đưa đệ đến thăm, có được không?"
" Ừm."
Tiêu thị không hiểu vì sao nhưng cơn đau ở ngực cứ kéo dài miên man, khiến bà thở rất khó khăn. Bà đã uống hết chén thuốc nhờ Ngọc nhi sắc hộ, nhưng chẳng thể thuyên giảm. Tiêu thị khó khăn thở từng cơn, vạn vật trước mắt như mờ đi mười phần.
Bà nghe thấy tiếng gõ cửa, vốn muốn ra mở cửa, nhưng đi được hai bước thì ngã quỵ, tim của bà như bị một mũi kim sắc nhọn đâm qua. Tiêu thị gục xuống, hơi thở dần yếu ớt.
" Tiêu phu nhân, nô tỳ theo lệnh của Hoàng thượng, Quý quân đã tỉnh lại, y muốn đến thăm người." cung nữ gõ cửa lần thứ nhất, không có tiếng động gì. Nàng gõ lần thứ hai, hình như có tiếng bước chân. Nhưng chưa kịp gõ lần ba thì đã nghe tiếng ai đó ngã. Nàng vội đẩy mạnh cửa, kinh động khi thấy Tiêu thị đang nằm trên đất.
" Tiêu phu nhân, người sao vậy? Tiêu phu nhân."
Nàng muốn đỡ bà lên giường, nhưng khi vòng tay qua ngực nàng thấy bất thường. Đưa tay lên mũi bà, nàng xanh cả mặt khi phát hiện ra.
" Tắc... tắc thở rồi... Phu nhân, Tiêu phu nhân..."