Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 37 :

Ngày đăng: 08:39 18/07/20


Đã đến giờ cơm tối, nhưng Vương Ngải Lị vẫn chưa rời phòng. Nàng vẫn đang rất vui vẻ với " trò chơi " của mình. Ngải Lị siết chặt hình nhân trong tay, từng mũi, từng mũi kim cứ như muốn đâm hỏng hình nhân.



Hạ kim xuống, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa hình nhân, thì thầm:" Bà có trách thì hãy trách nhi tử của bà, là y lấy đi những thứ của bổn cung. Bổn cung không thể có được, y cũng đừng mong nhận được hạnh phúc trọn vẹn."



- -------------- Mai An cung -------------



" Sao lại đi lâu như vậy?" Mộc Thanh sốt ruột ngồi chờ ở bàn cơm. Không hiểu sao y cứ có cảm giác trong lòng bất an.



" Thanh nhi, đệ sao vậy? Cung nữ đã đi rồi, nhạc mẫu sẽ mau tới. Đệ đang lo lắng chuyện gì?" Sở Khải Phong nắm lấy tay y, hỏi.



" A Phong, ta không biết. Nhưng mà ta cảm thấy không an tâm, ta..."



" Hoàng thượng, có chuyện không hay rồi." bỗng nhiên có một viên thị vệ hớt hải chạy đến, vô tình cắt ngang lời y.



Sở Khải Phong hơi nhíu mày:" Có chuyện gì?"



" Phu... Tiêu phu nhân đã... đã quyên sinh rồi."



" Cái gì chứ?"



Sở Khải Phong cùng Mộc Thanh nhanh chóng đến nơi, chỉ thấy Tiêu thị nằm ngay ngắn trên giường, bên cạnh có một cung nữ đang khóc thút thít.



Mộc Thanh không dám tin, lững thững đi từng bước đến gần, sờ lên cổ tay bà. Không có nhịp đập, y lại để tay gần mũi bà, không có hơi thở. Mộc Thanh bắt đầu hoảng sợ, vội vàng lau người bà:" Mẫu thân, mẫu thân... Nương, người làm sao vậy, Thanh nhi... Thanh nhi đến thăm người rồi. Nương..."



Sở Khải Phong thấy y kích động không tốt, đến giữ y lại:" Thanh nhi, đệ bình tĩnh đi."



" Chuyện này xảy ra như thế nào? Tại sao không gọi Thái y ngay lập tức." hắn nói với cung nữ.



" Khởi bẩm... nô tỳ, khi nô tỳ đến nơi đã thấy phu nhân nằm bất động trên mặt đất. Nô tỳ đã nhờ người đi tìm Thái y, nhưng mà... nhưng mà, kể từ khi nô tỳ bước vào, phu nhân đã sớm tắc thở rồi..." vừa nói xong nàng ta liền bật khóc nức nở.



Mộc Thanh cảm thấy tìm mình như thắt lại, y khó thở quá.



" Nương... nương." sau tiếng gọi yếu ớt, Mộc Thanh liền cứ thế ngất đi, trước khi ngất chỉ kịp nghe một tiếng gọi đầy lo lắng của Sở Khải Phong.



" Thanh nhi..."



Sở Khải Phong đưa Mộc Thanh về phòng, gọi Thái y đến chăm sóc y. Về phần hắn.



" Theo lệnh của trẫm, lập tức cho thị vệ đi lục soát trong hoàng cung. Ngay cả cung của Hoàng hậu. Phát hiện điều khả nghi lập tức bắt giữ."



" Thần tuân lệnh."



Thi thể của Tiêu thị vừa được đưa đi. Trong khi tìm ra nguyên nhân cái chết của bà đã vô tình phát hiện trên tay của người có vệt đỏ chạy dài. Điều đó cho thấy, kẻ kia đã chuyển hướng sang người thân bên cạnh Mộc Thanh và có vẻ như hắn không có ý định dừng lại. Vì vậy, nếu hắn không nhanh chóng tìm ra người kia, Mộc Thanh sẽ gặp nguy hiểm lớn.



"Mau đưa nó vào phòng thay y phục, để lạnh không tốt."



Ở đây là đâu? Sao mọi thứ lại tối đến vậy? Y là ai, tại sao lại cô đơn như vậy?



" Thanh nhi."



Là ai? Ai đang gọi y?



" Thanh nhi, lại đây, nương sửa y phục cho con."



Mẫu thân, nương, là người sao? Thanh nhi thật nhớ người quá.



Mộc Thanh chạy thật nhanh để đến với vòng tay ấm áp của người phụ nữ đó. Nhưng y càng cố chạy thì bóng dáng kia càng xa, nó cứ xa dần, rồi biến mất.



" Nương, nương... người đâu rồi?" Mộc Thanh hoảng loạn gọi, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp trong không gian lạnh lẽo.



" Thanh nhi, cầu đệ, mau tỉnh lại đi, Thanh nhi."



Y nghe thấy tiếng nói. Lần này lại là ai? Hình như có ai đó đang ôm lấy y, ấm áp quá. Mộc Thanh nhìn lên, thấy một quầng sáng, y có thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia.



" A Phong..."



" Là ta, Thanh nhi, là ta."



Mộc Thanh cứ mơ mơ màng màng dựa vào vai hắn.



" Đứa trẻ này, sao lại đáng thương như vậy?" Thái hậu không khỏi thương tâm.



" Quý quân đại khái là tâm bệnh đã nặng, người bây giờ muốn tìm đường giải thoát."



" Vậy phải làm sao?"



" Lão thần cho rằng y đang thiếu thốn tình mẫu tử. Người thật sự cần một người mẹ vào lúc này."



Thái hậu cũng đồng tình, bà đến bên Mộc Thanh đang ngả vào lòng Sở Khải Phong, đau lòng vuốt mặt y:" Hài tử ngoan."



Mộc Thanh nhìn bà,thều thào gọi:" Nương..."



" Phải, ta là nương, ta là mẫu thân của con."



Nghe được câu này, y mới an tâm nhắm mắt.



" Bệnh tình của Quý quân, lão thần sẽ kê thuốc bồi bổ. Cũng mong Thái hậu có thể thường xuyên đến xem người."



" Được."



Sở Khải Phong nhìn xuống vai mình:" Thanh nhi, đệ phải phấn chấn lên, trên đời này vẫn còn ta cần đệ, Thanh nhi."



Sắp đến hồi kết rồi, tớ sẽ để OE. Vậy các c muốn có chương phiên ngoại không a? (。・ω・。)ノ♡