Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y
Chương 38 :
Ngày đăng: 08:39 18/07/20
Đã qua nhiều ngày rồi, Mộc Thanh lần đầu ngủ ngon đến vậy. Từ khi mẫu thân bất ngờ quyên sinh, y thường xuyên giật mình tỉnh giấc, cứ tỉnh giấc thì lại nước mắt đầm đìa, khóc nói muốn trở về nhà, muốn tìm mẫu thân. Sở Khải Phong vì dỗ dành y trở nên phờ phạc hơn nhiều, nhưng hắn càng đau lòng hơn vì đã không bảo vệ được y cùng người thân y.
Tuy rằng không nỡ đánh thức giấc ngủ của Mộc Thanh, nhưng mấy ngày nay y ăn đặc biệt ít, thịt trên người cũng không còn nhiều. Y đang mang thai, vừa phải lo bản thân, lại phải lo tiểu bảo trong bụng. Vì vậy, Sở Khải Phong sai Ngọc nhi đi kêu ngự trù làm vài món đưa lên. Hắn khẽ vuốt mặt y, gọi.
" Thanh nhi, ăn cơm thôi."
Mộc Thanh mơ màng thức giấc, y ngửi được mùi thơm của gà hầm cùng thuốc. Sở Khải Phong đỡ y dậy, y cũng ngoan ngoãn phối hợp theo, hình như còn có chút nhận thức ra hắn. Sở Khải Phong đưa chén canh lên, dịu dàng thổi thổi, đưa một muỗng đến bên miệng y.
" A Phong, ta có thể tự mình làm."
Hắn có chút kinh ngạc, sau đó trực tiếp bỏ chén ra, nhìn y:" Thanh nhi, có phải đã khoẻ hơn không, đệ có nhận ra ta là ai không?"
Mộc Thanh cười yếu ớt:" Ta nhận ra."
" Thật tốt quá. Đệ có biết mấy ngày qua đệ đều giữ bộ dạng như nào nhìn ta? Ngay cả khi ta gọi đệ cũng không đáp lại, ta thật sự lo lắng muốn sinh bệnh."
" Xin lỗi, ta lúc nào cũng khiến huynh lo lắng."
" Đừng nói những lời đó." hắn đứng dậy, chuyển sang chỗ y ngồi xuống, để y vào trong lòng mà ôm.
" Là ta không tốt, cái gì cũng không làm được."
" A Phong, huynh có biết không, từ sau khi ta nhận thức phụ thân qua đời, mẫu thân đã rất vất vả để nuôi lớn ta, người luôn lo sợ ta thiếu thốn tình phụ tử. Ta biết mẫu thân rất nhiều lần khóc, nhưng người đều sợ ta buồn nên không để ta biết. Trước khi gặp huynh, ta thật sự đã nghĩ, đời này, ta không muốn gả cho ai, vì khi đó có rất nhiều nam nhân trong thôn đến tìm mẫu thân hỏi chuyện thành thân. Ta đã nghĩ, sẽ ở bên mẫu thân, phụng dưỡng người cả đời. Nhưng mà ta... ta chưa thể làm gì, từ trước đến giờ ta chỉ khiến mẫu thân lo lắng. Khi ta biết mẫu thân không còn, ta... ta không thể thở được. Ta thường xuyên mơ thấy, mơ thấy xung quanh ta đều là một màu đen, không có ai nguyện ý cùng ta..."
" Đều là lỗi của ta."
" Không đâu, huynh không có lỗi. Hôm nay, ta đã mơ thấy mẫu thân, người thật sự đã đi theo phụ thân đến một nơi xa. Ta đuổi theo, nhưng mà không kịp. Ta thật sự rất sợ, sau đó ta nghe thấy giọng nói của huynh." Nói đến đây, y thở ra nhẹ nhõm, dựa vào ngực hắn:" Ta nhận ra, thì ra không phải chỉ có mình ta đau khổ. Huynh cũng vì ta cực khổ nhiều rồi."
Mộc Thanh nói xong thì không nghe thấy tiếng đáp lại, một lúc sau, y thấy má mình hơi ấm nóng. Thì ra là Sở Khải Phong khóc.
" Phong, huynh khóc sao?"
Hắn không nói gì, Mộc Thanh hơi quay người lại, hai tay xoa đi giọt nước mắt của hắn:" Lệ của nam nhân, sao lại dễ rơi. Huynh là đế vương, càng không thể dễ khóc."
Sở Khải Phong hôn vào lòng bàn tay y:" Đế vương thì cũng có trái tim bằng thịt, cũng có lúc yếu đuối. Mộc Thanh, đệ đã bước vào cuộc đời ta, đệ nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng, không cho phép đệ tự ý hành hạ mình, có biết không?"
Chu Á Liên ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn y, nàng không bao giờ nghĩ đến, thì ra lúc Mộc Thanh làm việc y lại có mị lực như vậy. Nàng cứ ở một bên nhìn y đi qua đi lại, ngược lại không thấy chán ghét.
" Thanh nhi, đệ ngồi xuống đi." Sở Khải Phong kéo y ngồi lại:" Có thứ gì cần đệ cứ nói để cung nữ thái giám chuẩn bị, đừng cứ tự mình đi lại, bụng đã lớn như vậy."
" Ta đã hình thành thói quen, mỗi lần khám bệnh đều như vậy."
" Được rồi, được rồi. Đừng đi lại nữa, đệ đã giúp y rút máu độc, bây giờ ngồi im chờ Ngọc nhi đem thuốc đến, có được không?"
Ngọc nhi đến chỗ Tô Huấn bốc thuốc xong thì lập tức trở về. Nàng vừa rời đi thì có một nữ nhân xuất hiện, tay nàng ta ôm một giỏ thuốc.
" Nghĩa phụ, cung nữ kia có chuyện gì, trông nàng rất vội."
" Nàng là cung nữ thân tín bên cạnh quý quân, nàng nói đang có người nguy hiểm tính mạng, rất gấp."
" Nguy hiểm tính mạng sao?".
" Ngọc Châu, con lại đây, nghĩa phụ muốn hỏi. Con không có ý định rời cung sao?"
Nữ nhân này chính là cung nữ Ngọc Châu, là cung nữ xui xẻo bị Vương Ngải Lị lợi dụng sau đó ra tay giết hại. Nàng đã tỉnh được vài ngày, nhưng chưa từng rời khỏi kho dược của Tô Huấn. Nàng sợ nếu người kia biết nàng còn sống nhất định sẽ lần nữa giết nàng. Ngọc Châu không còn quá sợ cái chết, chỉ là muốn vạch mạch ác nhân kia.
" Nghĩa phụ, Ngọc Châu sớm đã không còn người thân, con được người nhận làm nghĩa nữ, con nguyện sẽ chăm sóc người."
Tô Huấn thở dài:" Trong cung rất nguy hiểm."
" Con biết nghĩa phụ người li cho con, nhưng nếu không lôi được kẻ ác ra ngoài ánh sáng, con không cam lòng."
" Haiz, ta biết không cản được con, nhưng con nhất định phải cẩn thận."
" Con biết rồi, nghĩa phụ."
Sắc mặt của Từ Nhan đã đỡ hơn nhiều, môi không còn thâm. Dương Khôn vẫn nắm lấy tay y, thấp thỏm lo lắng.
" Quý quân, thuốc đến đây."
Chu Á Liên thấy Ngọc nhi bưng thuốc đến cửa, đột nhiên đứng dậy muốn ra giúp.
" Để ta, để ta mang vào cho." nàng đoạt chén thuốc từ tay Ngọc nhi, nhưng đi chưa được hai bước thì vội chuyển nó qua cho A Mộng, nàng bụm miệng, nhanh chóng lao ra ngoài nôn khan.
" Oẹ..."
" Trắc phi!!"