Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 39 :

Ngày đăng: 10:51 02/08/20


Chu Á Liên nôn đến say sẩm mặt mày, A Mộng đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, giúp nàng vuốt lưng.



" Trắc phi, người cảm thấy thế nào, Trắc phi!!"



Chu Á Liên ngước đôi mắt to ngập nước nhìn nàng:" A Mộng, khó chịu quá."



Sở Khải Phong hơi nhíu mày, hỏi:" Chủ tử ngươi không khoẻ, sao không để nàng ở cung nghỉ ngơi, đâu nhất thiết phải đến đây."



" Nô tỳ không biết trắc phi ngã bệnh, Hoàng thượng minh xét."



" Đừng nói nữa." Mộc Thanh ôm bụng đi lại:" Đưa nàng vào ghế ngồi đi, ta bắt mạch cho nàng."



A Mộng dìu Chu Á Liên ngồi xuống ghế, lại rút khăn tay đưa cho nàng che miệng. Mộc Thanh vén phần cổ tay áo của nàng lên, chạm vào mạch thử.



" Mạch tượng này..." Mộc Thanh kinh động không giấu nổi, đột nhiên hất ánh mắt về phía Sở Khải Phong.



" Thanh nhi, có chuyện gì vậy?"



Chu Á Liên thấy biểu cảm của y,nàng sợ đến mức lắp bắp:" Quý... quý quân, ta làm sao vậy? Có phải bị bệnh nan y không. Mấy ngày nay ta đều bị như vậy. Hu hu... ta phải làm sao đây, ta chưa muốn chết a..."



" Trắc phi người đừng khóc, quý quân còn chưa nói gì mà." A Mộng an ủi nàng.



" Nàng..."



" Thần tham kiến hoàng thượng." ngay lúc Mộc Thanh chuẩn bị nói thì có tiếng người cắt ngang. Thì ra là Tô Huấn. Khi nãy, Ngọc nhi do quá vội mà đã bỏ quên thang thuốc, ông cũng không có gì làm nên tự mình đưa qua.



" A, Tô thái y, ông mau lại đây bắt mạch cho chủ tử của ta, nàng không khoẻ."



Tô Huấn vốn muốn mở miệng nói chẳng phải có Mộc quý quân - Mộc thần y ở đây sao? Nhưng thoáng trông thấy biểu cảm của y, ông cũng không hỏi, chỉ theo lệnh mà lại gần bắt mạch.Và đúng như ông suy đoán, đây là lý do khiến Mộc Thanh có nét mặt như vậy.



" Chúc mừng Trắc phi, người đã mang thai, theo mạch tượng này, có lẽ thai nhi đã được hơn một tháng." giọng điệu của ông không giống chúc mừng cho lắm.



Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, bao gồm cả Sở Khải Phong. Hơn một tháng, đó cũng chính là khoảng thời gian hắn vô tình bắt gặp cảnh Chu Á Liên cùng một viên thị vệ đồng sàng. Hắn cũng chưa từng động qua nàng.Nói như vậy, đứa trẻ trong bụng nàng đích thị là của viên thị vệ kia.



Nhưng Sở Khải Phong không tài nào nói ra sự thật này. Hắn nghĩ chuyện này là có người sắp đặt, nhưng hắn chứng cứ không có, nếu hiện tại hắn nói ra chuyện này, Chu Á Liên nhất định sẽ chịu hình phạt nặng. Chu thái sư dù sao cũng có công lớn với triều đình, hơn nữa hắn nếu đã biết nàng bị hãm hại nhưng vẫn làm như vậy thì không đáng mặt quân tử.



Mộc Thanh cay đắng nuốt xuống sự tức giận. Còn Á Liên, nàng ngây người ra trong vài khắc, rồi xúc động tươi cười nói với Sở Khải Phong.







" Sự thật cái gì? Con có gì để chứng minh cho lời nói của mình?"



"Con..."



" Ngọc Châu, con bình tĩnh đã, trước tiên hay tìm ra chứng cứ, nếu không con cứ mạo hiểm chỉ sợ là chưa giúp được ai, đã tự mình gặp nguy."



" Vậy chúng ta phải làm sao?"



" Ngày mai ta sẽ đến nơi ta tìm được con, thử xem có manh mối gì không, con nên hạn chế xuất hiện, sẽ có lợi hơn."



" Con biết rồi, vậy phiền người, nghĩa phụ."



Mộc Thanh đã nhiều ngày rồi không chịu cùng Sở Khải Phong gặp mặt. Sở Khải Phong càng thêm phiền muộn.



Hôm nay, hắn vẫn như mọi ngày, xong việc thì trở về Mai An cung, nhưng Mộc Thanh vẫn nhốt mình trong phòng, không ra ngoài nhìn hắn. Ngjc nhi đứng ở bên ngoài, thấy hắn như vậy vừa cảm thấy đáng thương nhưng cũng đáng giận.Nàng lần đầu dám to gan nói những lời như vậy với hắn:" Hoàng thượng, thứ cho nô tỳ phạm thượng, nhưng nếu người sợ có ngày khiến chủ tử khổ tâm, cớ sao còn cùng Trắc phi phát sinh quan hệ. Chẳng ai muốn chịu cảnh chung chồng, chủ tử bây giờ vô cùng cô đơn, người thật sự không chịu nổi đả kích này. Nô tỳ cầu xin người, đừng khiến chủ tử tổn thương nữa có được không?"



Sở Khải Phong đỡ trán, mệt mỏi thở dài:" Mọi thứ không đơn giản như ngươi thấy đâu. Tình cảm của trẫm đối với Thanh nhi chưa bao giờ thay đổi, trẫm chỉ là có chuyện khó nói. Thời gian này ngươi giup trẫm khuyên nhủ y. Mấy ngày không được gặp y, trẫm thật sự cảm thấy sắp không chịu được rồi."



Ngọc nhi dè dặt nhìn hắn, nàng suy nghĩ, rồi đi đến gõ cửa:" Chủ tử, Hoàng thượng đến rồi."



Trong phòng truyền ra giọng nói đầy mệt mỏi:" Ngươi nói với người, ta mệt."



" Nhưng mà,Hoàng thượng mệt đến mức ngất xiu rồi."



Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra. Mộc Thanh biết mình bị gạt, giận dữ muốn đóng cửa lại, nhưng Sở Khải Phong đã kịp chen vào.



" Bệ hạ."



" Thanh nhi, đừng xa lánh ta như vậy có được không? Ta thật sự nhớ đệ đến phát điên rồi." Sở Khải Phong tùy tiện quơ hai cái cũng có thể giam Mộc Thanh trong lòng.



" Đệ muốn nghe chuyện gì ta cũng nói, đệ đừng ghét bỏ ta, Thanh nhi."



" Ta... người mau buông ra."



" Ta không buông."



" Buông ra."



" Không buông. Đệ nghe ta nói, ta không làm chuyện có lỗi với đệ. Á Liên, muội ấy hoài thai không phải hài tử của ta."



" Huynh nói cái gì?"