Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 40 :

Ngày đăng: 09:47 20/08/20


" Huynh vừa nói gì?"



Sở Khải Phong ôm y, kéo y ngồi xuống giường, nói:" Đệ bình tĩnh. Sở Khải Phong ta xin thề, ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với đệ, ta thật sự chưa từng chạm vào nàng."



Mộc Thanh không phản kháng, chỉ ngước nhìn, để hắn nói tiếp. Sở Khải Phong nhỏ giọng:" Ngày hôm đó, ta quả thật đã tới Cảnh Nhân cung. Nhưng mà ta không ngờ lại thấy cảnh nàng cùng với một nam nhân đồng sàng."



Hai mắt Mộc Thanh mở lớn, có điểm khó tin mà hỏi lại:" Nam nhân? Huynh thật sự thấy nàng ngủ cùng nam nhân lạ. Vậy tại sao..."



" Ta biết, đệ không rõ vì sao ta làm như vậy. Ta có thể cảm nhận chuyện này không đơn giản, lúc ta bước vào đã ngửi thấy mùi hương lạ. Nói thế nào thì phụ thân nàng đối ta cũng có ơn, nếu chuyện này chưa rõ đầu đuôi ta đã đem nàng ra xử sẽ thật không công bằng."



Mộc Thanh mím môi:" Vậy huynh tính tiếp theo nên làm thế nào?"



" Trước mắt ta cũng thật sự bất ngờ vì nàng hoài thai, nhưng ta sẽ tìm cách." nói đoạn, hắn lại siết lấy y vào lòng:" Chỉ cần đệ tin tưởng ta đối với đệ một lòng chung thủy, được không?"



Mộc Thanh lưỡng lự, cuối cùng vẫn đáp lại cái ôm cái hắn:" A Phong, huynh không thể bỏ rơi ta. Ta bây giờ chỉ còn mình huynh, nếu huynh dám có nữ nhân khác, ta sẽ mang hài tử đi, ta sẽ..."



" Vi phu không dám, nương tử tuyệt đối đừng nghi oan."



Y vẫn chưa hết giận, vì thế tiện tay đánh hắn vài cái. Sở Khải Phong không tức giận, còn cười cười, để y đánh. Lúc này, Ngọc nhi đến gõ cửa.



" Hoàng thượng, Quý quân, có Tô thái y cầu kiến."



Mộc Thanh khẽ đẩy hắn ra:" Thái y đến có chuyện gì?"



" Nô tỳ không rõ. Thái y nói là chuyện quan trọng, muốn gặp riêng người."



Y ngẩng đầu lên, cùng Sở Khải Phong trao đổi ánh mắt, hắn gật đầu.



" Truyền vào."



" Vâng."



Tô Huấn ngồi ở bàn chờ y ra, thấy Sở Khải Phong cũng ra cùng, ông đứng dậy hành lễ:" Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Quý quân."



" Miễn lễ."



" Thần không biết Hoàng thượng cùng Quý quân đang tâm sự, vô ý quấy rầy, mong Hoàng thượng không trách phạt."





" Vậy huynh muốn ta đền thứ gì? Tiền bạc ta không có."



" Lấy thân đền." Sở Khải Phong nói, không cần đợi y phản ứng đã choàng lên ôm cổ y, hôn mạnh.



Mộc Thanh khó khăn lắm mới tách được hắn ra, khi tách ra, y đã thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng.



" Mẫu thân vừa mất không bao lâu, không thể phóng túng."



Sở Khải Phong lập tức xụ mặt.



" Vừa rồi có phải Dư công công tìm huynh, có chuyện gì sao?"



Thân thể hắn đột nhiên dựng đứng một cái, như bị nói trúng tim đen. Mộc Thanh nghi hoặc, nheo mắt nhìn hắn, gọi:" A Phong?"



" A, được rồi, ta đi xem Dư Minh nói chuyện gì. Nhưng ta rất nhanh trở lại, đến lúc đó đệ không được trốn."



" Được a, huynh mau đi đi."



Sở Khải Phong mở cửa đi ra ngoài, Dư Minh vẫn đứng ở bên cột chờ hắn. Sở Khải Phong không kiên nhẫn hỏi:" Dư Minh, bây giờ cũng muộn rồi, người cũng biết là mấy ngày nay trẫm không được chăn êm đệm ấm."



Dư Minh lén cười, đáp:" Nô tài có tội. Chỉ là Lãnh tri phủ có thư gửi đến người, bên ngoài viết là chuyện quan trọng."



" Ô, Lãnh Thiên. Lâu rồi mới nghe tin tức của y. Lá thư đâu? "



" Nô tài đã để bên cạnh tấu chương ở thư phòng."



" Ngươi có thể trực tiếp mang đến đây cho ta, sao lại không làm?"



" Nô tài sơ ý."



" Thôi, được rồi. Sai một thị vệ đến lấy đi."



" Thưa vâng."



Dư Minh rời đi, Sở Khải Phong lại mang bộ mặt vui tươi, chuẩn bị vào phòng cùng người thương tiếp tục tú ân tú ái. Nhưng có chuyện đã bất ngờ xảy ra.



Mộc Thanh đang ngồi xoa bụng, thỉnh thoảng lại nói chuyện hỏi thăm tiểu hài tử, đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn.



" Có thích khách!!! Người đâu, hộ giá."



" Thích khách?!? A, A Phong!!! "