Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 42 :

Ngày đăng: 23:11 07/03/21


Tú Liễn sợ đến không nói nên lời, chân không kìm được mà run rẩy. Còn Vương Ngải Lị thì ngay lập tức lên tiếng.



" Ngươi một cái tiểu cung nữ, hồ ngôn loạn ngữ, tiểu Liễn luôn theo sát bên ta, làm sao lại có chuyện hãm hại Trắc phi. Mau nói, là ai sai khiến ngươi?"



" Hoàng hậu, sao nàng lại có vẻ khẩn trương như vậy?" Giọng điệu của Sở Khải Phong rất điềm tĩnh, những điều này lại đánh thẳng vào tâm lý của Vương Ngải Lị.



" Bệ hạ, tiểu Liễn theo hầu thần thiếp rất nhiều năm, thần thiếp coi nàng như tiểu muội, tất nhiên sẽ nổi giận khi nàng bị vu oan giá họa."



Ngọc Châu dập đầu, nói:" Hoàng thượng minh xét, nương nương minh xét, mỗi một lời nô tỳ nói ra đều không có nửa điểm gian dối. Nô... nô tỳ có chứng cứ xác thực. "



Sở Khải Phong ra hiệu cho Dư Minh, Dư Minh đi đến chỗ Ngọc Châu đang quỳ. Nàng lấy ra từ bên đai lưng một mảnh ngọc, đưa cho Dư Minh. Dư Minh trở về đứng bên Sở Khải Phong, đưa lại mảnh ngọc cho hắn. Sở Khải Phong chỉ nhìn thoáng qua, rồi chuyển qua cho Thái hậu.



" Mẫu hậu, ngươi xem thứ này đi."



Thái hậu đón lấy mảng ngọc, cẩn thận xem xét, trên nét mặt thoáng xuất hiện nét kinh ngạc, nhưng bà rất nhanh bình tĩnh lại. Thái hậu hỏi.



" Hoàng hậu, con lại đây."



Vương Ngải Lị không rõ vì sao Thái hậu đột nhiên gọi nàng nhưng nàng vẫn đi đến.



" Mẫu hậu, người có chuyện gì muốn hỏi thần thiếp."



Thái hậu nhìn thoáng qua cổ tay của nàng, thế nhưng tay áo dài khiến người không thể thấy rõ. Người nhàn nhạt hỏi.



" Vòng tay ta ban tặng cho con, đâu rồi?"



Vương Ngải Lị bất giác sờ cổ tay nhưng không cảm nhận được gì, nàng có điểm bối rối.



" Thần thiếp... thần thiếp hình như đã để quên trong hộp ngọc."



" Vậy sao, con sai cung nữ trở về mang đến đây cho ta."



" Mẫu hậu... con..."



" Sao vậy? Con không phải muốn nói với ta, con đã làm mất."



" Không có, thần thiếp xem vòng ngọc người tặng như là trân bảo, sao có thể bất cẩn làm mất. Chỉ là bây giờ thật sự không tiện."



Thái hậu thở dài, người rõ ràng hiểu, nàng đang nói dối.



" Lị nhi, ta không hi vọng rằng con nói dối ta." người ngửa tay ra, mảnh ngọc quen thuộc lọt vào tần mắt của nàng:" Nói cho ta biết, vì sao cung nữ kia lại có được mảnh ngọc này?"



" Mẫu hậu, thần thiếp thật sự không biết, thần thiếp chỉ sợ nói ra người sẽ buồn, thần thiếp thật sự không cố tình. Mẫu hậu, xin người tin tưởng thần thiếp."



" Thứ ta muốn là một lời giải thích, không phải là cầu xin. Nàng ta là cung nữ theo hầu Trắc phi, như thế nào lại có được thứ này, có phải con có dính dáng đến chuyện này?"



Vương Ngải Lị ngấn lệ, quỳ xuống chân Thái hậu:" Thần thiếp không có, chắc chắn là do cung nữ kia muốn hãm hại thần thiếp, thứ này chắc chắn là giả, thần thiếp..."



" Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng thượng."



" Á Liên, muội là thân sinh muội muội của trẫm, trẫm sẽ ban chiếu sắc phong chức vị công chúa cho nàng."



" Không cần,không cần. Thần thiếp không dám đòi hỏi nhiều, chỉ mong có thể cùng phụ thân về quê, phụng dưỡng người."



Thái hậu cũng mở lời khuyên nàng nhưng ý nàng đã quyết, vì thế Thái hậu sai theo mười cung nữ theo nàng hầu hạ, dù sao nàng cũng đang hoài thai.



- ---------------------- Ninh Thư cung -----------------



Vương Ngải Lị nhìn quanh gian phòng lần cuối, chỉ một chút nữa thôi, rượu độc rất nhanh được mang đến, nàng sẽ rất nhanh được giải thoát.



" Cạch ", tiếng mở cửa, một cung nữ bê rượu vào, đặt lên bàn.



" Nương nương, rượu..."



" Ngươi ra ngoài đi."



Cung nữ lui gót. Nàng ngồi xuống bàn, tay rót rượu vào chén, nâng lên.



" Nương nương, khoan đã." Trong giây phút nàng chuẩn bị uống cạn ly, một giọng nói quen thuộc đã ngăn nàng lại, Tú Liễn. Tú Liễn trên tay cũng có một bình rượu, nàng tiến vào, quỳ bên Ngải Lị.



" Xin cho nô tỳ tiễn người đoạn đường cuối."



Vương Ngải Lị nhìn ra trong mắt nàng đều là sự chân thành, nàng đỡ Tú Liễn ngồi lên ghế.



" Bây giờ thân phận của ta và ngươi không còn là chủ tử và nô tỳ. Tú Liễn, gọi một tiếng tỷ tỷ đi."



" Tỷ tỷ." Tú Liễn nghẹn ngào, giọng nói như bị nuốt vào trong.



" Ngoan lắm." Vương Ngải Lị đứng dậy, đi đến gương đồng, mở ngăn tủ lấy ra vòng ngọc, trâm cài, hoa tai rồi lại đưa cho nàng:" Trước giờ tỷ tỷ chưa bao giờ cho muội thứ gì quý giá, đây xem như là của hồi môn tỷ tặng cho muội, sau này nhất định phải gả cho một nam nhân tốt, hảo hảo sống hết quãng đời còn lại, có biết không?"



" Tỷ tỷ, tiểu Liễn không muốn rời xa người, hức... hức."



Ngải Lị không nói gì, nàng nâng ly rượu lên:" Hết ly rượu này, tỷ tỷ phải đi xa, muội không nên dùng vẻ mặt đó đưa tiễn tỷ."



Tú Liễn lau nước mắt, nàng rót rượu của mình, nâng ly, uống. Uống xong một lúc, Vương Ngải Lị hộc máu, nàng ngã xuống, Tú Liễn liền đỡ.



" Tỷ tỷ, Tú Liễn sẽ không để người cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền đâu."



" Tú... Liễn..."



Khoé miệng Tú Liễn tuôn máu, nàng mỉm cười hạnh phúc.



" Muội, rượu của muội..."



" Rượu không có độc..." là nàng tự cắn lưỡi.



"... ngu ngốc " Vương Ngải Lị nước mắt đầm đìa.



" Tú Liễn muốn theo hầu người ở kiếp sau, người không thể bỏ lại Tú Liễn."



Tư phòng lạnh lẽo, có hai bóng người lặng lẽ rời đi, có vẻ họ đã được giải thoát...