Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 43 :

Ngày đăng: 23:11 07/03/21


Sau khi Vương Ngải Lị được ban án tử, Ninh Thư cung trở nên im ắng ảm đạm. Qua vài ngày đám cung nữ lại truyền tai nhau, Giai Kỳ chiêu dung trước kia bị giam lại lãnh cung vì không chịu nổi cô độc mà treo cổ tự vẫn. Chu Á Liên được Thái hậu giữ lại trong cung, nàng đang hoài thai nên người không muốn để nàng theo Chu Ân hồi hương. Hơn nữa, nhìn ra tình cảm mà Trần Phú đối với nàng, Thái hậu mỗi ngày cũng dần khuyên bảo nàng, hi vọng nàng và phụ thân của đứa nhỏ còn chưa chào đời sẽ có một kết cục tốt.



Mỗi ngày trôi qua trong hoàng cung trở nên bình yên vô cùng. Nhưng Sở Khải Phong chưa một ngày yên lòng. Hắn lo sợ cho Mộc Thanh, phụ thân của Chu Á Liên vì hạ sinh nàng mà sức khỏe suy yếu, cuối cùng ra đi. Hắn tự trách bản thân sao lại không nghĩ đến chuyện Thanh nhi là nam tử hoài thai sẽ nguy hiểm đến mức nào. Mấy ngày nay, Sở Khải Phong cho người dán cáo thị tìm cao nhân có thể làm bà mụ đỡ đẻ cho Quý quân, thế nhưng vẫn chưa có tin tức.



Thấy hắn mỗi ngày cứ buồn rầu như vậy, y thật không thoải mái.



" A Phong, huynh đang nghĩ gì vậy?" Mộc Thanh kê ghế lại gần hắn ngồi xuống, Sở Khải Phong dang tay ôm lấy vai y, để y tựa vào cổ mình.



" Mấy ngày rồi vẫn chưa có tin tức."



Mộc Thanh biết hắn nói về chuyện gì:" Huynh xem, mọi người đều gọi ta là cái gì Thần y, huynh hiện tại lại dán cáo thị tìm người chữa bệnh cho Thần y, bọn họ nhất định sẽ cười chết ta."



" Ta không quan tâm đâu, bởi vì ta rất sợ mất vị Thần y này." Sở Khải Phong quay sang, hôn lên trán y:" Ta rất sợ mất đệ."



" A Phong, không sao đâu mà. Huynh phải phấn chấn lên, không lẽ huynh định giữ tâm trạng này đón nhi tử của chúng ta ra đời?"



" Không có. Đệ hoài thai cốt nhục của ta, ta rất vui, thế nhưng..."



" Đừng thế nhưng " tay y chạm nhẹ môi hắn:" Tất cả những gì ta làm vì huynh, ta đều không hối tiếc. A Phong, hứa với ta, cho dù chuyện xảy ra như thế nào huynh cũng phải sống tốt."



" Thanh nhi..."



" Quãng thời gian ở bên huynh ta rất vui, mặc dù chưa được lâu, nhưng ta nhất định sẽ nhớ huynh."



Sở Khải Phong ôm lấy người yêu, cảm nhận hơi ấm của y. Cầu trời đừng để y xảy ra chuyện gì.



" Khởi bẩm Hoàng thượng." có một viên thị vệ tiến vào.



" Có phải đã có tin tức?" Sở Khải Phong hỏi, thứ hắn mong chờ nhất hiện tại chỉ có chuyện này.



" Thưa vâng, hạ thần dẫn đến hai người, họ có mang theo một tiểu hài tử, nói là nhi tử của bọn họ. Họ muốn gặp Quý quân, họ nói họ có thể giúp Quý quân."



Cả Mộc Thanh và Sở Khải Phong đều mừng rỡ, vội vàng cho truyền hai người kia vào. Vừa nhìn thấy mặt họ, Mộc Thanh liền thốt lên.



" Là hai người?!"



" Thanh nhi, đệ quen biết họ sao?"



Mộc Thanh gật đầu, xong lại lắc đầu, làm Sở Khải Phong cũng bối rối theo.



" Thảo dân bái kiến Hoàng thượng, Mộc quý quân, Hoàng thượng vạn tuế."



" Trẫm bình thân. Nói luôn vào ý chính, hai ngươi thật sự có cách giúp Quý quân?!"



" Thảo dân không dám cam đoan, nhưng sẽ làm hết sức."



" Dựa vào đâu để trẫm tin tưởng ngươi?"



" Hoàng thượng, thê tử của thảo dân là một nam tử, thảo dân đã giúp y hạ sinh nhi tử an toàn." Nam nhân chỉ nói ngắn gọn nhưng đánh vào chủ ý của hắn.



Sở Khải Phong nhìn đứa trẻ mà bạch y nam nhân bồng, hỏi:" Đứa nhỏ thật sự là do ngươi sinh?"



Bạch y nam nhân nhẹ nhàng gật đầu.





" A Nhược tỉnh rồi, bác sĩ Triệu, A Nhược tỉnh rồi!!"



Người kia chạy ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại Bạch Nhược. Y đang làm quen với cảnh vật xung quanh.



Nơi này... hình như là bệnh viện. Y nhìn tay mình đang được truyền nước, y định gỡ ra thì nghe giọng nói ngăn lại.



" Không được nhỏ ra."



Y nhìn lên, là một bác sĩ nam trẻ tuổi, người này bước đến bên giường.



" Anh vừa mới tỉnh lại, đừng kích động."



Một tiếng sau khi tỉnh lại, y đã nhận thức được mọi chuyện. Thì ra ngày đó y bị bệnh nhân điên kia đâm một dao nhưng thoát chết, chỉ là y hôn mê suốt hai tháng, những ngày này đều do Triệu Tân và Vương Hạo chăm sóc. Vương Hạo là đàn anh của y, còn Triệu Tân thì cậu nói cậu là đàn em kém y hai khoá.



Trong khoảng thời gian hôn mê, y không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại, nhưng hai người họ đều không bỏ cuộc. Thật không ngờ đến vào một ngày bình thường như hôm nay y lại tỉnh lại.



Giờ cơm trưa, Vương Hạo đi mua cơm cho y, Triệu Tân phải đi kiểm tra bệnh nhân, Bạch Nhược ở lại trong phòng. Y cứ nhìn ra cửa sổ.



Là mơ, chỉ là mơ thôi sao? Sao trên đời lại có giấc mơ chân thực đến như vậy. Cho đến giờ phút này y vẫn còn nhớ rõ từng cử chỉ dịu dàng của người kia, nhớ từng cái ôm, từng nụ hôn của hắn. Y còn nhớ mình đã nằm trong vòng tay của hắn mà nhắm mắt, trước khi xuôi tay còn cảm nhận được sự ấm nóng của từng giọt nước mắt. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.



Vài ngày sau



" A Nhược, anh mua cháo cho em đây." Vương Hạo mở cửa phòng bệnh, anh đặt cháo lên bàn, mở hộp ra.



" Lại ăn cháo sao?"



" Em còn yếu, nên ăn cháo."



" Ừm." y chỉ nhàn nhạt đáp.



Y tỉnh lại đã tròn năm ngày, sức khỏe rất tốt. Nhưng Vương Hạo lại không cho y xuất viện, anh mỗi ngày đều đặn mang đồ ăn cho y dù công việc của anh rất bận.



" Anh Hạo, em rất tốt, có thể xuất viện rồi, để anh cứ mỗi ngày chạy đi chạy lại, em thấy rất áy náy."



" Anh là tự nguyện." Vương Hạo nhìn y thâm tình. Bạch Nhược lại né tránh. Hôm qua Triệu Tân đã nói cho y biết, khoảng thời gian y hôn mê Vương Hạo đã vất vả thế nào, còn nhắc nhở y về tình cảm của anh đối với y.



Bạch Nhược biết, anh thích mình, nhưng hiện tại y không cách nào đáp lại anh.



" Chỉ nốt hôm nay thôi, ngày mai anh sẽ để em xuất viện." anh nói, dịu dàng xoa đầu y.



Ngày hôm sau, Vương Hạo lái xe đưa y về nhà. Nhà của Bạch Nhược nằm trong một khu phố yên bình, đối diện với nhà Vương Hạo.



" Anh còn công việc phải xử lý ở công ty, có chuyện gì em cứ gọi cho anh."



" Vâng."



Xe đi khuất, y lục chìa khóa trong túi, định mở cửa thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc.



" Thanh nhi."



Y hơi khựng lại. Lại nữa rồi, y lại nhớ người kia đến sinh ra ảo giác.



Thế nhưng, lại một lần nữa.



" Thanh nhi."



Lần này tiếng gọi đã rõ hơn, chân thật hơn. Bạch Nhược chậm rãi nhìn sang bên phải. Ở phía mặt trời đang lên, có một nam nhân, trên tay bồng một đứa bé, đang nhìn về phía y. Gương mặt đó, giọng nói đó. Bạch Nhược xúc động, y cầu nguyện lúc này không phải mơ. Một đường ấm nóng bên má phải, y mỉm cười..



" A Phong."