Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 1000 : Bá chủ hồng hoang (28)
Ngày đăng: 01:37 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Các ngươi xong chưa?"
Sơ Tranh nhìn nhóm lớn thú ngăn chặn mình trước mặt, lãnh ý giữa hai đầu lông mày giống như ngưng kết hàn sương, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ba thước.
Thú bên kia hơi chần chờ, không nhìn thấy Đồ Yếm, đại khái là cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị cùng tiến lên.
"Chờ một chút!"
Sơ Tranh giơ tay.
Có lẽ là khí thế trên người Sơ Tranh quá cường thế, đám thú này không khỏi dừng lại.
Chúng thú: "..."
Tại sao chúng ta phải dừng lại?
Nàng quát có khí thế như thế, không khống chế nổi móng móng của mình.
Bọn thú này cho là Sơ Tranh muốn nói gì đó, ai biết cô lại lấy Long tinh ra.
"Đánh nhau chắc chắn các ngươi thua, nhưng nếu các ngươi đứng về phe ta, thì không chỉ không chết, mà còn có Long tinh cầm, suy nghĩ đi?"
"!!"
Chúng thú cảm thấy bị vũ nhục.
Phi!
Bọn họ là loại thú kia sao?!
Không phải!
Bọn họ có thú cách!!
"Ngươi nói thật chứ?" Có thú chần chờ hỏi: "Thật sự sẽ cho ta Long tinh?"
Gần đây truyền đi rất nhốn nháo, nhưng không ai làm gì được cô, cuối cùng còn mất mạng.
Hiện tại có Long tinh cầm... so với mất mạng vẫn tốt hơn đúng không?
Long tinh đó!
Chỉ cần đứng về phe cô, liền có thể lấy được, nguy hiểm này quá nhỏ.
"Đương nhiên." Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta chính là không bao giờ thiếu Long tinh.
Vương bát đản chắc chắn là cướp của Long tộc, hiện tại chỉ dùng Long tinh.
Thú bên cạnh lập tức quát lớn, ổn định lòng quân: "Đừng nghe nàng nói mò, nàng lừa ngươi đấy! Làm gì có nhiều Long tinh như thế, tưởng Long tinh là tảng đá trên núi à?!"
"Ngươi làm gì! Trở về!"
Ly Tranh ném y lên trên núi với những con thú kia, y vất vả lắm mới thoát ra được.
Y nghe nói có người ở đây từng gặp Yêu Nhiêu, lúc này mới đi tới tìm.
Nhưng mà, đó căn bản không phải là Yêu Nhiêu, chỉ mặc y phục giống Yêu Nhiêu mà thôi.
Nguyên Ninh nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng mới biết được, Yêu Nhiêu bị tộc trưởng tộc Đằng Xà mang đi.
"Nguyên Ninh ca?"
Nguyên Ninh ngẩng đầu nhìn lại.
"Đinh Thảo." Thanh âm y khàn khàn, khó nghe chói tai: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, Yêu Nhiêu tỷ của ngươi đâu?"
Đinh Thảo lập tức tới đỡ lấy y.
"Yêu Nhiêu tỷ..."
Lúc ấy Đinh Thảo không ở cạnh Yêu Nhiêu, mà đi làm một chuyện khác.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, sẽ phát sinh biến cố như thế.
Chờ hắn ta tìm tới bên ngoài Bàn Long nhai, chỉ nhìn thấy thi thể Yêu Nhiêu bị hung thú phân thây.
Hắn ta cưỡng chế di dời những hung thú kia đi, Yêu Nhiêu đã bị gặm đến không còn hình dáng.
Hắn ta cũng nhiều lần khó khăn trắc trở mới thăm dò được, chuyện phát sinh trong Tuyệt Mệnh Lĩnh lúc ấy.
"Nguyên Ninh ca ngươi đã đi đâu?" Hốc mắt Đinh Thảo đỏ rực một mảnh, giọng nói mang vẻ oán trách.
"Ta bị con Phượng Hoàng kia bắt được, vất vả lắm mới chạy ra được." Yêu Nhiêu chết rồi... đáy lòng Nguyên Ninh cực kỳ đau thương, nhưng nhiều hơn chính là hận.
Nguyên Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Con Phượng Hoàng kia nhất định phải trả giá đắt!"
Đinh Thảo đỏ mắt: "Nguyên Ninh ca, ta nhất định phải báo thù cho Yêu Nhiêu tỷ tỷ."
Nguyên Ninh vỗ vỗ mu bàn tay Đinh Thảo: "Ừ, nhưng không vội, chúng ta vạch ra kế hoạch trước đã."
Nguyên Ninh nghĩ đến cái gì đó: "Bọn họ đi Tuyệt Mệnh Lĩnh làm gì?"
Đinh Thảo: "Ta thăm dò được, hình như là vì chú trong thân thể Đồ Yếm, ta nghe nói bọn họ đến tận cùng Hồng Hoang. Nguyên Ninh ca... chú trong thân thể Đồ Yếm đã giải được rồi sao? Có phải ngươi cũng khá lên rồi không?"
Hắn ta nghe Yêu Nhiêu tỷ nói, chú trong thân thể Nguyên Ninh và Đồ Yếm là giống nhau.
Chỉ cần có một bên giải được chú, thì hai bên có thể giải được.
"Gần đây quả thực không hề phác tác." Nguyên Ninh nói.
Chẳng lẽ thật sự giải được rồi?
"Không nói chuyện này nữa." Nguyên Ninh nhìn xung quanh: "Rời khỏi nơi này trước đi."
Y phải dưỡng thương thật tốt, rồi tính sau.
Thù của Yêu Nhiêu, nhất định phải báo.