Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 999 : Bá chủ hồng hoang (27)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Loại bia đá như vậy cứ cách một đoạn sẽ có một cái.



Vừa rồi bóng đen trông thấy ở đối diện, chính là những bia đá này.



Cao lớn không theo quy tắc.



Giữa mỗi một tấm bia đá đều có gì đó, có cái là một khối thủy tinh xinh đẹp, có cái là một khối đá không đáng chú ý, có là đầu gỗ, thậm chí còn có một gốc cây nhìn sinh động như thực vật thật.



Nhưng cũng có giống như tấm bia đá đầu tiên, phía trên khoét rỗng, giống như bị người ta lấy mất.



Hồng Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn về vật trên tấm bia đá: "Những thứ này đều ẩn chứa lực lượng cường đại, Thánh khí của tộc Đằng Xà chỉ là mảnh vỡ, mà đã có lực lượng như vậy, ngươi thử nghĩ xem thứ hoàn chỉnh sẽ cường đại đến cỡ nào."



"Những cái không có này đi đâu rồi?"



Hồng Tiêu chỉ chỉ vực sâu đối diện.



Bể nát.



Khi rơi xuống, liền phân tán ở bên ngoài.



Bị một ít thú đánh bậy đánh bạ xông tới nhặt được, còn may mắn mang được ra ngoài, nên mới có trường hợp giống như tộc Đằng Xà thế kia.



"Đây là nơi nào?"



Hồng Tiêu nhìn qua bia đá, giống như lâm vào hồi ức.



"Không biết... Hắn nói với ta, nơi này là vùng đất Thần ban cho, từ thòi kỳ đầu khi Hồng Hoang hình thành, nó đã tồn tại. Thật giống như Thần sáng tạo ra Hồng Hoang, đồng thời sáng tạo ra những thứ này. Về sau... Chờ sau này thú trong Hồng Hoang mạnh lên, nơi này sẽ trở thành nơi bọn họ tìm kiếm vũ khí."



"Hắn là ai?"



Hồng Tiêu thu lại ánh mắt, cười nói: "Không thể nói cho ngươi biết. Nơi này rất lớn, ngươi tự mình tìm đi, ta không trở về đâu, đến lúc đó người không cần chờ ta."



Sơ Tranh: "..."



Ta cũng không nói muốn dẫn ngươi trở về mà!



Hồng Tiêu đi vào trong sương mù, khi thân ảnh sắp biến mất, nàng ta dừng lại: "Thứ ngươi muốn tìm không khác gì mấy so với Thánh khí của tộc Đằng Xà ngươi từng trông thấy."



-



Tí tách ——



Có tiếng nước.



Ý thức của Đồ Yếm chìm chìm nổi nổi, không biết âm thanh kia là hiện thực hay là mộng cảnh.



Không biết qua bao lâu, Đồ Yếm cảm giác được ý thức của mình cuối cùng cũng bắt được một thứ gì đó trong cảnh chìm chìm nổi nổi, ngừng lại.



Hắn thích ứng một chút, từ từ mở mắt ra.



Ánh sáng hơi tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh bốn phía.



Hắn dựa vào một tấm bia đá, bốn phía tràn ngập sương mù.




Rời khỏi phạm vi Tuyệt Mệnh Lĩnh, Sơ Tranh và Đồ Yếm đến một cái chợ phiên gần đó ở lại.



Không qua bao lâu Sơ Tranh liền nghe thấy một chút nghe đồn.



Còn liên quan tới cô, và còn kỳ quái hơn cả trước đó.



Nói máu của cô có thể trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh...



Sơ Tranh: "..." Sao ta không biết mình có cái công hiệu này thế?



Rốt cuộc là con chó điên nào truyền ra!



Thế là Sơ Tranh vừa xuất hiện, liền bị chúng thú thân thiết chào hỏi một lần.



Mặc dù đánh không thắng Sơ Tranh, nhưng luôn có thú cảm thấy có lẽ mình may mắn có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt, thế là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chỉ tăng chứ không giảm.



Phần lớn thú trong Hồng Hoang, tuổi thọ cũng không tính là dài.



Cho dù là Thần thú hay là Hung thú, nếu như không cố gắng tu luyện, cũng sẽ gặp phải tử vong.



Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, sao có thể không làm thú động tâm.



Tăng thêm Sơ Tranh ở cùng Đồ Yếm, lại có thêm một bộ phận địch nhân tiềm ẩn.



Nhưng theo thời gian Sơ Tranh xử lý thú càng ngày càng nhiều, biết được cô rất hung tàn, thú đuổi theo ngược lại ít đi không ít.



Danh tiếng hung dữ của Sơ Tranh lan xa.



Chẳng mấy chốc sẽ nổi danh bằng Đồ Yếm.



"Nàng là một con Thần thú, sao lại ở cùng một chỗ với Đồ Yếm, có còn tự giác của thân là Thần thú không."



"Nói không chừng là Đồ Yếm bắt nàng thì sao?"



"Cái rắm, nghe nói cả đoạn đường này đều là nàng động thủ."



"Đồ Yếm không động thủ?"



"Không có, chỉ một mình nàng động thủ. Ta thấy nàng chính là một đám với Đồ Yếm, ngươi xem nàng đã giết bao nhiêu thú..."



"Đúng thế, Thần thú nào mà lại lạm sát kẻ vô tội như thế."



Loại ngôn luận kiểu này nhiều vô số kể.



Rõ ràng là các ngươi tìm ta gây phiền phức trước, bây giờ lại nói ta lạm sát kẻ vô tội.



Bắt quỷ chính là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi.



Sao có thể tráo trở như thế chứ!



Mặc dù đáy lòng Sơ Tranh đem đám thú này ra đâm tiểu nhân rồi mắng cho máu chó ngập đầu, nhưng trên thực tế cũng không có hành động gì.



Nhưng Đồ Yếm thì không đắn đo nhiều như thế.



Chỉ cần bị hắn nghe thấy, hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt.