Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 998 : Bá chủ hồng hoang (26)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sương mù buổi sáng và buổi tối là nồng nặc nhất, giữa trưa là mỏng manh nhất.



Tiến vào trong sương mù, cơ hồ sẽ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Hồng Tiêu dùng dây nhỏ buộc ba người lại với nhau, phòng ngừa phân tán.



Sau khi tiến vào, toàn bộ thế giới đều yên lặng như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh.



Sơ Tranh nắm chặt tay Đồ Yếm.



Bọn họ đi lên phía trước không bao lâu, Đồ Yếm đột nhiên trở nên không thích hợp.



"Đồ Yếm?"



Đồ Yếm kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã xuống theo.



Đồ Yếm muốn nói gì đó, nhưng cỗ lực lượng trong thân thể kia thế tới mãnh liệt, hắn không cách nào nói ra lời được.



Hồng Tiêu nghe thấy động tĩnh, đi theo dây nhỏ về: "Chú của hắn phát tác."



Khi nào không phát tác, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này...



"Hắn còn có thể đi không?"



Cả người Đồ Yếm đều mềm nhũn trong ngực cô, làm sao còn có thể đi được.



Sơ Tranh ôm hắn lên: "Đi thôi."



Thanh âm bình tĩnh lãnh đạm, không nghe ra hỉ nộ



Sương mù che kín vẻ cổ quái trên mặt Hồng Tiêu, cô không lo lắng chút nào sao?



-



Hồng Tiêu đi phía trước dẫn đường, Sơ Tranh cảm giác được dưới chân dẫm lên rất nhiều đồ vật ngổn ngang, nhưng không nhìn thấy, cũng không biết đó là thứ gì.



"Rốt cuộc trong sương mù này có cái gì?"



Sơ Tranh hỏi Hồng Tiêu phía trước.



Giọng nói của Hồng Tiêu xuyên qua sương mù truyền đến: "Cái gì cũng không có."



"??"



Giống như biết nghi hoặc của Sơ Tranh: "Trong sương mù không có gì cả, nhưng thú bình thường đều không thể xuyên qua mảnh sương mù này. Đám tiền bối của Hồng Hoang, biết được mảnh sương mù này rất nguy hiểm, cho nên truyền ra là bên trong có ma thú, là vì phòng ngừa mọi người mù quáng tiến vào, rồi mất mạng."



Sơ Tranh: "..."



Hóa ra cái lời đồn này, lại là vì đời sau?



Hồng Tiêu: "Vật chân chính hữu dụng ở bên trong, thứ các ngươi muốn tìm, cũng ở bên trong."



"Bên trong có gì?"




Không có gì khác biệt so với mặt đất.



Hồng Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, Sơ Tranh đã đi ra một khoảng cách, ngân quang nơi cô giẫm qua, sẽ xuất hiện dao động, tràn ra một vòng rồi lại một vòng gợn sóng, phá lệ đẹp đẽ.



Hồng Tiêu cẩn thận đi vài bước, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới theo sau.



Vực sâu không cách nào vượt qua này, đến chỗ cô, lại đơn giản như vậy.



Đi đến vị trí trung tâm, Hồng Tiêu rõ ràng cảm giác được một cỗ sức kéo.



Muốn kéo nàng ta xuống dưới, nhưng nàng ta đứng trên cầu ánh sáng màu bạc, không thể nào rơi xuống.



Chỉ là hơi phí sức.



Hồng Tiêu nhìn ra phía sau một chút, một cái nhìn này làm nàng ta sợ đến suýt mất hồn.



Cầu đang biến mất.



Tốc độ thật nhanh.



Hồng Tiêu nhanh chóng đuổi theo Sơ Tranh, một khắc cuối cùng khi cầu biến mất, Hồng Tiêu rơi xuống mặt đất.



Nàng ta lui về sau mấy bước, nhìn một sợi ngân quang cuối cùng ẩn vào trong không khí.



Suýt chút nữa...



-



Hồng Tiêu thở ra mấy hơi, bình phục lại tâm tình, quay đầu nhìn Sơ Tranh.



Thấy cô đang đánh giá bốn phía, đi ra giải thích rõ.



"Trong này không có gì cả, ngươi không cần cảnh giác như thế."



Thứ nguy hiểm ở nơi này chính là sương mù và vực sâu không cách nào vượt qua kia.



Sơ Tranh nhìn vào trong sương mù: "Những sương mù này cũng giống như sương mù bên ngoài?"



"Những sương mù này chỉ là sương mù bình thường." Hồng Tiêu khôi phục dáng vẻ đường hoàng quyến rũ kia: "Không cần lo lắng."



Mặc dù Hồng Tiêu nói như vậy, nhưng Sơ Tranh vẫn bảo vệ Đồ Yếm.



Lỡ như thứ đồ chơi này lừa gạt cô thì làm sao?



Sơ Tranh đi vào trong sương mù.



Hồng Tiêu đuổi theo cô.



Trong sương mù nông cạn, bóng đen đứng sừng sững khi đầu nhìn thấy dần rõ ràng.



Đó là một tấm bia đá.



Bất quy tắc, giống như từ giữa thiên địa rơi xuống, cắm ở đây.



Tấm bia đá kia rất trơn nhẵn, vị trí chính giữa có một lỗ hổng hình vuông, trừ cái đó ra, thì không còn gì nữa.