Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1004 : Bá chủ hồng hoang (32)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tận đến khi bị lột sạch Đồ Yếm mới lấy lại tinh thần, nhưng đáng tiếc lúc này nói gì cũng đã muộn rồi.



Tên đã lên dây không bắn không được.



Sơ Tranh phát hiện Đồ Yếm đặc biệt thích gọi cô, đứt quãng, một tiếng lại một tiếng, lưu luyến kiều diễm, nghe thấy làm đáy lòng người ta phát run theo.



Cuối cùng Sơ Tranh cũng không làm ra chuyện phát rồ là che miệng hắn lại, chỉ lấy nụ hôn ngăn chặn hắn.



Bàn tay Sơ Tranh đột nhiên sờ đến một vật đầy lông xù, cô hơi nghiêng người dậy, phát hiện Đồ Yếm chẳng biết lúc nào đã để lộ cái đuôi ra.



Đuôi của Đồ Yếm rất dài, lông cũng xoã tung.



Lúc này lót dưới thân thể, lộ ra thân thể trắng nõn của hắn.



Sơ Tranh cầm cái đuôi của hắn, thân thể Đồ Yếm khe khẽ run rẩy, chóp đuôi cũng run rẩy reo, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không theo khống chế.



Sơ Tranh mò đến nghiêm túc, cũng đã quên mất mình đang làm gì.



"Tiểu Phượng Hoàng..."



Đồ Yếm khàn giọng gọi cô.



"Ừ?"



"Đừng sờ." Thanh âm của Đồ Yếm run rẩy, cứ sờ tiếp nữa, hắn cảm thấy mình phải chết.



"Sờ một chút thì làm sao?"



"... Khó chịu."



Dường như Sơ Tranh nhớ tới mình đang làm gì, lúc này mới buông cái đuôi ra, hát tiếp khúc nhạc dạo sinh mệnh đại hài hòa.



-



Một đêm điên cuồng.



Đồ Yếm ôm lấy Sơ Tranh, bàn tay to rộng đặt trên tấm lưng hơi gầy của thiếu nữ.



"Tiểu Phượng Hoàng ta biết nàng không ngủ."



Đuôi của Đồ Yếm vẫn chưa thu hồi lại, lúc này hơi cuốn lên phía trước, khoác lên bên hông thiếu nữ.



Mà tay của thiếu nữ đang chậm rãi đi từ trên xuống, như có như không sờ lấy.



Nếu như là trước kia, Đồ Yếm tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ cùng người khác làm loại chuyện này, sẽ còn để lộ cái đuôi ra nữa.



Tay Sơ Tranh dừng lại, nắm lấy chóp đuôi hắn, cũng không nói chuyện.



"Ta muốn nói chuyện với nàng."



Thanh âm của Sơ Tranh thật thấp, giống như chưa tỉnh ngủ: "Không nói."



"Vậy nàng nghe ta nói."



"Không nghe." Sơ Tranh ôm cái đuôi: "Ta muốn đi ngủ."
Sơ Tranh bổ sung chú này, ngược lại không nguy hiểm như vậy nữa.



Chí ít không nguy hiểm đến tính mạng.



【...】 Cái thao tác cợt nhả này của tiểu tỷ tỷ, không thể trêu vào không thể trêu vào.



-



Đồ Yếm đi sớm về trễ, dường như muốn tìm được biện pháp giải trừ chú thuật này.



Nhưng Sơ Tranh ở nơi khởi nguồn của loại chú này, cũng không tìm được biện pháp.



Trong Hồng Hoang có thể có cách nào?



Có thể tưởng tượng được, những việc Đồ Yếm làm đều là phí công.



"Đồ Yếm, đừng uổng phí sức lực." Sơ Tranh ngăn Đồ Yếm lại.



"Tiểu Phượng Hoàng, ta không muốn nhìn thấy nàng khó chịu, sẽ luôn có cách."



"Không có." Sơ Tranh nói: "Còn dám chạy ra ngoài, cẩn thận ta đánh gãy chân chàng."



Sơ Tranh túm hắn về.



"Tiểu Phượng Hoàng, Hồng Hoang lớn như vậy, chuyện chúng ta chưa gặp còn rất nhiều, rồi sẽ có cách..."



Sơ Tranh đẩy hắn vào nhà gỗ, ầm một tiếng đóng cửa lại.



"Tiểu Phượng Hoàng nàng thả ta ra!"



"Tiểu Phượng Hoàng!"



"Chừng nào chàng không muốn chạy ra ngoài nữa, thì ta sẽ thả chàng ra." Sơ Tranh đóng kỹ cửa.



Đồ Yếm ở bên trong kéo cửa.



Cửa gỗ bình thường, nhưng lúc này giống như nặng ngàn cân, làm cách nào cũng không kéo ra được.



Đồ Yếm không muốn từ bỏ.



Tự nhiên không nguyện ý nhả ra.



Đương nhiên cuối cùng không chịu thua không được.



Đồ Yếm cam đoan với Sơ Tranh sẽ không chạy ra ngoài nữa, lúc này Sơ Tranh mới thả hắn ra.



Từ sau chuyện này, Đồ Yếm đối đãi với Sơ Tranh, giống như chăm sóc đứa trẻ ba tuổi vậy.



Chỉ thiếu đi đường cũng muốn đi thay cô nữa thôi.



Khi Ly Tranh đến, hình ảnh trông thấy chính là Đồ Yếm "hiền thê lương mẫu" như thế.



Hắn hoài nghi mình đi nhầm chỗ.



Quen biết Đồ Yếm nhiều năm như thế, hắn mà hung lên còn đáng sợ hơn cả một tên Hung thú dữ dằn như mình, bây giờ lại biến thành thế này?



Là thú trong Hồng Hoang không dễ giết, hay là thú trong Hồng Hoang không không dễ giết đây?