Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1005 : Bá chủ hồng hoang (33)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đồ Yếm, ngươi sắp mất đi thú cách rồi."



Ly Tranh cho một lời bình như thế.



Đồ Yếm liếc hắn một cái, không nói chuyện.



"Này, không phải thật đấy chứ?"



Đồ Yếm thở ra một hơi, nhìn qua chợ phiên dưới chân núi: "Nàng chuyển dời chú đến trên người nàng."



Ly Tranh sửng sốt.



Nửa ngày sau mới nghĩ thấu câu nói này.



Ly Tranh nhìn sang một bên khác, thiếu nữ một thân đỏ rực, ngồi trên một thân cây chết khô, tư thái tùy ý dựa vào thân cây, rất phách lối.



Những lời Ly Tranh đã nghĩ sẵn trong đầu trước khi đến, lúc này cũng nói không nên lời.



Người ta đã vì Đồ Yếm mà làm đến nước này, hắn còn có thể nói gì đây?



"Ta đến để cho ngươi biết, tận cùng Hồng Hoang có dị động, nghe nói những sương mù kia đang tại tiêu tán." Ly Tranh nói: "Nhưng tốc độ rất chậm, dựa theo tốc độ này, thì có lẽ cần thời gian mấy năm mới có thể hoàn toàn tán ra."



"Việc này, có phải có quan hệ với chuyện khi trước các ngươi đến tận cùng Hồng Hoang không?"



Đồ Yếm lắc đầu: "Không biết."



Nhưng quan hệ của Ly Tranh và hắn không tệ, Đồ Yếm vẫn nói với hắn một số chuyện liên quan đến tận cùng Hồng Hoang.



Về phần sau đó làm thế nào, đó là chuyện của Ly Tranh.



Cùng Ly Tranh tán gẫu xong, Ly Tranh giống như lúc hắn đến, lặng yên không tiếng động rời đi.



Đồ Yếm đi đến dưới cây khô kia, giang hai tay: "Tiểu Phượng Hoàng, xuống đây."



Sơ Tranh nhảy từ trên cây xuống, Đồ Yếm tiếp được cô: "Buổi tối muốn ăn gì?"



"Tùy tiện."



Sơ Tranh nói tùy tiện, Đồ Yếm lại không tùy tiện như vậy, làm không ít thứ.



Sơ Tranh cũng không ăn bao nhiêu, còn lại đều bị Thôn Tượng ăn.



Lúc đầu Đồ Yếm nhìn Thôn Tượng có chút không vừa mắt, hiện tại thì không có cảm giác gì, coi như nuôi một con sủng vật thôi.



-



Lần thứ hai Sơ Tranh phát tác, là một ngày tuyết rơi.



Trong Hồng Hoang thời gian tuyết rơi rất ít, nhưng cũng không phải là không có.



Và chỉ cần tuyết rơi, sẽ kéo dài một đoạn thời gian, một buổi tối, tuyết liền có thể bao trùm toàn bộ thế giới.



Buổi sáng, Đồ Yếm liền cảm thấy Sơ Tranh không thích hợp, sắc mặt đặc biệt kém.



"Tiểu Phượng Hoàng, có phải là..."




Nhưng những thú này bất kể đánh thế nào, tranh đoạt địa bàn thế nào, cũng không dám chạy đến chỗ Sơ Tranh giương oai.



Vì sao?



Giàu nha!



Chỗ Sơ Tranh là nơi dồi dào nhất trong toàn Hồng Hoang, cũng là nơi đầu tiên tạo dựng nên thành trì.



Mấu chốt là bọn họ đánh tới cũng đánh không thắng.



Sơ Tranh mà động thủ thì ngay cả mảnh vụn cũng chẳng thừa lại.



Đồ Yếm động thủ thì mảnh vụn ngược lại vẫn còn, nhưng chết rất thảm, còn không bằng tiêu tán luôn cả mảnh vụn đi.



Hai tên tai tinh của Hồng Hoang này, ai gây chuyện là người đó xui xẻo.



Sơ Tranh thân là Thần thú, là đối tượng phê phán chủ yếu của bọn họ.



"Đây là cái gì?"



Sơ Tranh nhìn cây non Đồ Yếm trồng trên núi, không nhìn ra là cái gì.



"Ngô đồng."



Phượng Hoàng đậu lại trên cây ngô đồng.



"Hả?"



Trong Hồng Hoang có ngô đồng sao?



Dù sao Sơ Tranh cũng chưa thấy qua.



"Chờ nó lớn lên, không biết bao lâu." Sơ Tranh dùng chân đạp đạp cây non.



Đồ Yếm vội vàng ngăn cô: "Nàng đừng đá mà, nó sống."



"Chết chàng còn trồng làm gì."



"Không phải, ý của ta là, nó có thể biến hóa."



"..." Có thể biến hóa? Có linh trí?



Cây non lung lay lá cây non nớt, tựa hồ đang đáp lại lời Đồ Yếm nói.



Đồ Yếm nói: "Chỉ cần nuôi thật tốt, rất nhanh liền có thể lớn lên."



Sơ Tranh: "Chàng trồng thứ này cho ta làm gì?"



Đồ Yếm suy nghĩ một chút: "Không biết, chính là khi trông thấy, cảm thấy rất thích hợp với nàng."



Sơ Tranh nắm chặt lá của cây non: "Nơi nào thích hợp với ta? Xanh sao?"



Đồ Yếm: "..."



Luôn cảm thấy lời này không phải lời tốt lành gì.



"Vừa rồi ta bắt được một con gà rừng, hôm nay nướng cho nàng ăn." Đồ Yếm ôm Sơ Tranh đi vào nhà gỗ.