Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1008 : Xa gửi quãng đời còn lại (2)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh bị đẩy vào biệt thự.



Khí tức lạnh như băng đập vào mặt.



"Tống tiểu thư." Người giúp việc kinh hồn táng đảm chờ ở cửa trước, thấy Sơ Tranh trở về, lập tức tiến lên, ánh mắt bối rối, sợ hãi viết rõ lên mặt.



Chú Bạch buông cánh tay đang đẩy xe lăn của Sơ Tranh ra, ngữ khí ôn hòa: "Cô bị sa thải."



Sắc mặt người giúp việc trắng bệch: "Không... chú Bạch, tôi biết sai rồi, là tôi không trông coi Tống tiểu thư cẩn thận, xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa."



"Mang cô ta đi." Chú Bạch phân phó vệ sĩ đằng sau.



Sơ Tranh chống cằm nhìn, giữa hai đầu lông mày tràn đầy lãnh đạm, giống như đang xem một màn kịch, mà cô thì đặt mình ở bên ngoài màn kịch đó.



Ánh mắt chú Bạch không nhịn được rơi trên người cô.



Thật sự không giống nhau.



"Tống tiểu thư... Tống tiểu thư ngài giúp tôi cầu tình đi, tôi thật sự biết sai rồi. Tống tiểu thư, cầu xin ngài..." Người giúp việc thấy cầu xin chú Bạch vô dụng, chuyển mục tiêu sang Sơ Tranh.



Sơ Tranh quét mắt nhìn người giúp việc một chút, cánh môi khẽ mở, lạnh lùng vô tình: "Cô cầu tôi cũng vô dụng."



Hiện tại ta vẫn đang là một con chim hoàng yến đây này.



Làm gì có năng lực cứu người khác chứ.



Chú Bạch phất tay, vệ sĩ lập tức lôi người giúp việc đi.



Biệt thự an tĩnh lại, chú Bạch đẩy Sơ Tranh lên lầu: "Tống tiểu thư, ngài nghỉ ngơi thật tốt, người giúp việc mới rất nhanh sẽ đến."



Sơ Tranh đứng dậy từ trên xe lăn, đi vào gian phòng, cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt chú Bạch chậm rãi thu lại.



-



Sơ Tranh ở trong biệt thự một tuần, đừng nói thẻ người tốt, ngay cả con muỗi họ Dư cô cũng không nhìn thấy.



Chỗ tốt duy nhất chính là... Vương bát đản không phát nhiệm vụ.



Sơ Tranh cảm thấy ở chỗ này cũng không tệ.



Có người hầu hạ, ăn uống ngủ nghỉ đều không cần lo, còn không phải phá sản.



Nói mới nhớ, nguyên chủ bị giam ở đây, đối phương cũng không làm gì cô ấy, chỉ hạn chế cô ấy rời đi mà thôi.



Chú Bạch nhìn người trong hoa viên, lông mày khẽ nhíu, tự mình nhận lấy cái khay trong tay người giúp việc mới tới phía sau, đi qua phía Sơ Tranh.



Sơ Tranh nằm trên ghế mây, chậm rãi lắc.



"Tống tiểu thư, đã đến giờ uống trà chiều."



"Đặt ở chỗ đó đi." Sơ Tranh tùy ý giơ tay ra, bàn tay hơi thô ráp, nhưng khớp xương ngón tay thon dài xinh đẹp.
Hôm nay sao lại khác thường như vậy?



Sơ Tranh đóng cửa phòng lại: "Cô có điện thoại không?"



Người giúp việc liếc nhìn cửa phòng bị đóng lại một chút, gật gật đầu: "Có, có."



"Cho tôi mượn dùng."



"Không... Không được." Người giúp việc bỗng nhiên lắc đầu, quả quyết cự tuyệt cô: "Chú Bạch nói, không thể cho Tống tiểu thư sử dụng điện thoại, Tống tiểu thư, ngài đừng làm khó tôi..."



Trong đôi mắt người giúp việc mang theo khẩn cầu.



Ở đây, quản gia chính là thánh chỉ.



Công việc này không tính là vất vả, tiền lương cũng cao.



Cô ấy không muốn mất đi công việc này.



Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền, để lên bàn, đầu ngón tay điểm lên phía trên một cái, giọng điệu thản nhiên: "Cho tôi mượn dùng một chút, yên tâm, tôi không làm gì cả, chỉ tìm chút tin tức."



Người giúp việc lắc đầu.



Thái độ kiên quyết.



Sơ Tranh lại lấy thêm một xấp tiền.



Người giúp việc có chút dao động...



Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu: "Tống tiểu thư, ngài đừng ép tôi, thật sự không được, bị chú Bạch biết, tôi không có cách nào bàn giao được, ngài đừng làm khó tôi."



Người giúp việc nhìn hai chồng tiền kia một chút, dứt khoát quay người rời đi.



Sơ Tranh đi qua hai bước, chặn cửa phòng.



"Tống tiểu thư..."



Người giúp việc sắp khóc đến nơi rồi.



Sơ Tranh nhét một xấp tiền vào trong tay người giúp việc: "Cô không nói tôi không nói, ai biết?"



Thời gian này chú Bạch đều không ở trong biệt thự, cô đã bảo Vương bát đản kiểm tra, gian phòng không có giám sát, cho nên chỉ cần người giúp việc giữ bí mật, thì sẽ không ai biết được cả.



Dù sao bên trong biệt thự này, vào thời gian này chỉ có một mình người giúp việc.



Vệ sĩ đều ở bên ngoài trông coi, căn bản sẽ không tiến vào.



"Tống... Tống tiểu thư..."



"Đây đều là của cô." Sơ Tranh rất là hào khí: "Không đủ tôi còn có thể cho thêm."



Người giúp việc: "..."



Tống tiểu thư lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?