Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1009 : Xa gửi quãng đời còn lại (3)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tìm kiếm về hội sở Kim Sắc Dương Quang một chút, tin tức trên mạng cũng không nhiều.



Sơ Tranh tìm kiếm một chút liền từ bỏ, rồi tìm tòi gì đó trên mạng một hồi, sau đó trả điện thoại lại cho người giúp việc.



Người giúp việc kinh hồn táng đảm cầm tiền và điện thoại rời đi.



Trong đầu Sơ Tranh lướt qua quy luật thời gian mà chú Bạch ở trong biệt thự khoảng thời gian này.



Cuối cùng xác định...



Buổi tối hành động tương đối phù hợp.



Đêm tối gió lớn.



Ai.



-



Đêm khuya.



Trong màn đêm, mấy ngôi sao nhỏ lẻ tẻ tản mát trong tinh không, bầu trời đêm mờ mịt u ám, cho người ta một loại cảm giác bị kiềm chế.



Trên đường phố yên tĩnh, xe đều cực kỳ hiếm thấy.



Sơ Tranh hai tay đút túi, từ từ đi ở ven đường.



Đèn đường kéo dài thân ảnh của cô đến dài nhỏ.



Một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống: "Tống tiểu thư?"



Sơ Tranh ghé mắt, dừng vài giây, mở cửa xe đi lên.



Lái xe chính là một người đàn ông, đội mũ bá tước hơi cũ, nhìn qua rất trẻ, bộ dáng đoan chính thanh tú.



"Tống tiểu thư?" Người đàn ông dường như đang xác định.



Sơ Tranh lên xe, lập tức bày ra khí thế đại lão: "Ừ."



Người đàn ông xác định được thân phận, cười một tiếng: "Tống tiểu thư, cô hẹn tôi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, người không biết, còn tưởng chúng ta yêu đương vụng trộm đó."



Trời mới biết tâm trạng của hắn khi hơn nửa đêm bị gọi tới nơi này là thế nào.



Mấy quả trứng cũng không đủ mà chọi.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, không lên tiếng.



Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt liếc qua quan sát cô gái bên cạnh.



Tuổi không lớn lắm, quần áo nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhưng nguyên liệu và cách cắt may đều cực kỳ chỉn chu, hẳn không phải là quần áo bình thường.



Cô tùy tiện ngồi ở đó, tự thành khí tràng.



"Hoa Xán." Người đàn ông tự giới thiệu mình một chút: "Tống tiểu thư liên hệ với tôi, muốn làm gì?"
Xe chậm rãi dừng lại, vệ sĩ thay Sơ Tranh mở cửa.



Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hội sở Kim Sắc Dương Quang một chút, quả nhiên là ánh vàng rực rỡ...



Đều là tiền nha.



"Yên Nhiên!"



Một giọng nói đột nhiên vang lên.



Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, mang theo vài phần khẩn trương: "Yên Nhiên, sao con lại ở đây? Gần đây không phải bảo con đợi trong nhà sao?"



Người đàn ông trung niên này và cô giống nhau đến mấy phần, đây không phải ai khác, chính là cha của nguyên chủ, Tống Bác Học.



Tống Bác Học nhìn hai bên một chút: "Cha biết gần đây con rất buồn bực, nhưng con nhịn một chút, chờ khoảng thời gian này trôi qua đã."



Sơ Tranh liếc ông ta một cái, lãnh lãnh đạm đạm, nhìn đến lời đằng sau Tống Bác Học cũng quên mất.



Tống Yên Nhiên từ trước đến nay luôn ôn ôn nhu nhu, tiểu thư khuê các, tại sao có thể có ánh mắt như thế.



Cô gái lên tiếng: "Tôi là Tống Sơ Tranh, không phải Tống Yên Nhiên."



Tống Bác Học bỗng nhiên trừng lớn mắt.



Ông ta nhìn chiếc xe Sơ Tranh xuống, xe này... Xác thực không phải của nhà ông ta.



"Con... con..." Mặt Tống Bác Học trong nháy mắt trở nên rất đặc sắc.



Thân là cha, cho dù không quan tâm đứa con gái này, thì cũng vẫn có thể phân biệt ra được, hai đứa con gái có gì khác biệt.



Khóe mắt Tống Yên Nhiên có một nốt ruồi nho nhỏ.



Mà Tống Sơ Tranh không có.



Cô gái trước mặt này cũng không có.



Tống Sơ Tranh?



Đây là Tống Sơ Tranh?



Tống Bác Học cơ hồ đã sắp không tin tưởng vào hai mắt mình nữa.



Lần trước sau khi đưa Tống Sơ Tranh đi, Tống Bác Học cũng từng nghe ngóng qua, nhưng tin tức của vị kia không dễ nghe ngóng, còn dễ dàng gây rắc rối, ông ta cũng không hỏi nữa.



Đương nhiên Tống Bác Học nghe ngóng tin tức, tất nhiên không phải quan tâm, mà là sợ đối phương biết, người bọn họ đưa ra không phải Tống Yên Nhiên.



Tống Bác Học nhìn chiếc xe phía sau Sơ Tranh, và vệ sĩ cung kính mở cửa xe cho cô.



Có chút không rõ, đây là có chuyện gì.



Chẳng lẽ nha đầu này lấy lòng được vị đại nhân kia rồi?



Sơ Tranh vượt qua Tống Bác Học, đi về phía Kim Sắc Dương Quang.



Tống Bác Học cũng không dám gọi bậy, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, vài giây sau, có chút bối rối nhanh chóng rời đi.