Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1037 : Xa gửi quãng đời còn lại (31)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hắn nhìn thấy.



Cũng vọt tới, muốn kéo Đại thiếu gia.



Nhưng hắn không kịp, chỉ giữ được một góc áo của Dư đại thiếu gia.



Hắn không biết bơi, cho dù biết, cũng không có khả năng xuống cứu một người lớn.



Nhưng hắn không kêu cứu.



Hắn chỉ nhìn người kia giãy dụa, cuối cùng chìm vào đáy hồ.



Nên khi có người tìm đến, cảnh trông thấy chính là hắn đứng ở bên cạnh hồ nhân tạo.



Đại thiếu gia được sủng ái nhất Dư gia chết rồi.



Công nhân không dám nói lúc ấy bọn họ không gắn chắc hàng rào, mà một mực chắc chắn, rằng khi bọn họ kết thúc công việc, đã làm lại hàng rào như cũ.



Tất cả mọi người cảm thấy là hắn đẩy Đại thiếu gia xuống hồ chết đuối.



Ngay cả Dư lão gia cũng cảm thấy thế.



"Anh chỉ không cầu cứu, nhưng anh không giết hắn." Dư Tẫn cười cười, giơ tay ấn xuống vị trí trái tim: "Có lẽ lúc ấy, ở chỗ này của anh đã có một con quỷ rồi."



"Anh chỉ bị hù dọa." Thẻ người tốt lúc ấy vẫn còn là trẻ con, sợ đến choáng váng quên kêu cứu là hoàn toàn bình thường.



Dư Tẫn thả tay xuống, chống lên sườn mặt, ánh mắt chứa đựng ánh sáng nhàn nhạt: "Mặc dù Bảo Bảo nghĩ về anh như vậy, anh rất vui. Nhưng mà... Lúc ấy anh rất tỉnh táo."



Có đôi khi con người sẽ ở trong một nháy mắt nào đó, lâm vào thời điểm đặc biệt độc ác.



Hắn cũng biết.



Nếu như hắn có thể dự liệu được chuyện về sau, thì đại khái hắn sẽ không làm như thế.



Đáng tiếc không có nếu như.



Chuyện đã từng xảy ra, vô luận như thế nào, cũng không thể vãn hồi lại.



"Anh đoán Bảo Bảo tò mò, vì sao trước đó anh lại nhằm vào Tống Yên Nhiên và Tống gia đúng không."



Sơ Tranh: "..."



Chuyện này còn có quan hệ với Tống gia?!



Ai nói ta tò mò!



"Lúc ấy Tống Yên Nhiên cũng ở đó, cô ta đứng ra xác nhận anh, nói tận mắt nhìn thấy anh đẩy Đại ca xuống nước."



Tống Yên Nhiên kia còn rất nhỏ, lúc ấy Dư Tẫn xác thực vọt tới.
Sau khi Đại thiếu gia chết, người được lợi lớn nhất là Dư Nguy.



Dư Nguy là lão Nhị.



Mặc dù không xuất sắc như Đại thiếu gia, nhưng Đại thiếu gia chết rồi, anh ta chính là người xuất sắc nhất.



Mà thời gian mấy năm sau đó, cũng xác thực như thế.



Nếu như không phải Dư Tẫn đột nhiên giết trở về, thì hiện tại đại quyền của Dư gia, hẳn đã bị Dư Nguy nắm trong tay.



Lão Tam Dư Khải, người này không có lòng dạ sâu như Dư Nguy, nhưng cũng không thể coi thường.



Lão Tứ là một cô gái, theo quy củ của Dư gia, không tham dự đoạt quyền Dư gia, giết chết lão Đại đối với cô ta không có chỗ tốt mang tính thực tế gì, trừ phi cô ta giết hết con trai của Dư gia.



Lão Ngũ Dư Tẫn.



Lão Lục Dư Thần, không chênh lệch nhiều so với Dư Tẫn, cả ngày sống phóng túng, có thể liều một trận với Dư Khải, nhưng điểm không giống Dư Khải đại khái chính là không động vào phụ nữ.



Dư gia có một lão quản gia, Sơ Tranh quyết định đi hỏi ông ta trước.



Loại người này luôn biết rất nhiều thứ.



Lão quản gia đã về hưu, khi Sơ Tranh đi qua tìm, ông ta bất ngờ.



Sơ Tranh hỏi chuyện của Đại thiếu Dư gia, càng làm cho lão quản gia ngoài ý muốn.



"Đại thiếu gia chết rất nhiều năm rồi... Sao bây giờ cô lại đến hỏi chuyện của Đại thiếu gia?"



"Nhận ủy thác của người khác, cảm thấy hắn không phải chết ngoài ý muốn."



Dư gia công bố ra ngoài, Đại thiếu Dư gia là ngoài ý muốn bỏ mình.



Lão quản gia sửng sốt một chút, lắc đầu: "Thời gian quá lâu, tôi đã không còn nhớ rõ nữa, mời cô trở về đi thôi."



Cạch!



Một con dao bị đập lên bàn, lưỡi dao lóe lên hàn quang sáng chói.



Cô gái đập dao khí thế hùng hổ, cô lại lấy từ bên khác ra một tấm thẻ, khí thế như muốn chiếm đoạt núi sông đập lên bàn.



"Chọn."



Tiền và mạng.



Lão quản gia tốt xấu gì cũng làm việc ở Dư gia nhiều năm như vậy, điểm nhìn lời đoán nghĩa ấy vẫn biết.



Sắc mặt ông ta trong nháy mắt khó coi lên.



*



Sơ Tranh: Có vé tháng mau ném, ban thưởng một tiểu tiên nữ.