Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1040 : Xa gửi quãng đời còn lại (34)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Tống tiểu thư."



Người trước tiên Sơ Tranh gặp được cũng không phải là Dư lão phu nhân, mà là Nhị thiếu gia Dư gia, Dư Nguy.



Dư Nguy từ ngoài cửa tiến vào, trên mặt mang ý cười ôn nhuận.



Sơ Tranh: "..."



Con chó điên này tại sao lại ở đây?



Dư Nguy đã đi tới, thành thục nói: "Nghe nói có khách nhân đến thăm, không nghĩ tới là Tống tiểu thư."



Sơ Tranh không hỏi loại lời thoại ngu xuẩn như "vì sao anh lại ở đây".



Đây là nhà cũ của Dư gia.



Nơi này không chỉ có Dư lão phu nhân ở, mà còn thờ phụng liệt tổ liệt tông của Dư gia.



Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, một bộ dạng xa cách không muốn trò chuyện: "Người tôi muốn gặp không phải anh."



Dư Nguy cười khẽ: "Vậy coi như tôi không mời mà tới, Tống tiểu thư chớ trách, lão phu nhân thân thể không tốt, tới chậm, tôi nói chuyện với Tống tiểu thư trước?"



"Không có chuyện gì để nói." Sơ Tranh mặt lạnh, không có ý định nể tình.



Dư Nguy ngồi xuống đối diện, hơi thở dài: "Tống tiểu thư hình như có hiểu lầm rất lớn với tôi? Không biết tôi có chỗ nào mạo phạm Tống tiểu thư, Tống tiểu thư nhắc nhở một chút, tôi bồi tội với Tống tiểu thư."



Sơ Tranh nhướn mi mắt nhìn anh ta một chút: "Dư Tẫn không thích anh."



Dư Nguy sững sờ.



Dư Tẫn không thích anh ta.



Cho nên cô liền nhìn mình không vừa mắt sao?



Nữ sinh này...



"Nguy Nhi." Một thanh âm lộ ra vẻ tang thương từ bên ngoài vang lên.



Dư Nguy nhìn ra bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.



"Lão phu nhân."



Dư Nguy không phải con của lão phu nhân, bởi vậy sẽ không gọi mẹ.



Người tiến vào hai bên tóc mai đã có tóc bạc, nhưng tướng mạo được bảo dưỡng khá tốt, nhìn qua không tính là già.



Bà ta mặc một bộ áo xanh rất mộc mạc, nhưng trên cổ lại đeo dây chuyền nhìn qua có giá trị không nhỏ, trên cổ tay đeo vòng tay bằng ngọc thượng hạng, cầm trong tay một chuỗi Phật châu.




Nhưng không ai trả lời bà ta.



Mỹ Hoa hẳn là ở ngay cách đó không xa, không có khả năng không nghe được...



Dư lão phu nhân muốn đi đến cửa, lại không cẩn thận dẫm lên Phật châu trên đất, bịch một tiếng té xuống.



Mặt đất lạnh buốt, phảng phất như có khí lạnh vọt thẳng vào người bà ta.



Dư lão phu nhân che lấy mắt cá chân, không cách nào đứng lên được.



Bà ta chịu đựng cơn đau như kim châm nơi mắt cá chân, nhìn sang bên cạnh.



Nữ sinh ngồi ở bên cạnh, đầu ngón tay đắp lên thành ghế, như có như không gõ nhẹ một cái, tư thế thanh thản tùy ý không nói ra lời.



Trong sảnh yên tĩnh, âm thanh kia phá lệ rõ ràng, một tiếng rồi một tiếng tiến vào lỗ tai, lăn xuống đáy lòng.



Dư lão phu nhân giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập "thình thịch" cuồng loạn lên.



Cánh môi nữ sinh khẽ mở: "Lão phu nhân, đừng ép tôi động thủ."



"Cô... cô..."



Dư lão phu nhân tức giận đến phát run, chỉ vào Sơ Tranh, nửa ngày không nói ra được cô làm sao.



Sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển thành trắng.



Hoa Xán ở phía sau che mặt.



Rất hoảng.



Thật sự rất hoảng đó!!



Hoảng thành quả cầu rồi.



Sơ Tranh bảo Hoa Xán hoảng thành quả cầu đỡ Dư lão phu nhân dậy.



Dư lão phu nhân trầm mặc không nói lời nào.



Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung uống trà... Có chút lạnh.



Sơ Tranh nuốt ngụm trà kia xuống, đặt chén trà xuống, nhìn cửa lớn đóng chặt, cuối cùng chắp tay, mím môi không nói.



"Lão phu nhân, tôi có nhiều thời gian." Sơ Tranh nói: "Bà cùng tôi hao tổn, không có lợi."



Con ngươi Dư lão phu nhân trừng lớn: "Chuyện này có quan hệ gì với cô."



Sơ Tranh: "Với tôi thì không có, nhưng với Dư Tẫn thì có."



Có quan hệ với thẻ người tốt, thì chính là có quan hệ với ta.