Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1041 : Xa gửi quãng đời còn lại (35)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dư lão phu nhân hít sâu một hơi: "Là Dư Tẫn hại chết con trai tôi!"



Sơ Tranh lãnh đạm liếc bà ta: "Ồ, vậy nhiều năm như thế, vì sao bà không trả thù hắn?"



"..." Ánh mắt Dư lão phu nhân rõ ràng hiện lên một tia bối rối: "Oan oan tương báo khi nào..."



"Đây chính là con của bà, con độc nhất của bà."



"..."



Dư lão phu nhân muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra, lại đến một âm tiết cũng không phát ra được.



Tay nắm lấy thành ghế, không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay, gân xanh dần dần nổi lên, đầu ngón tay hiện ra màu xanh trắng.



-



Dư lão phu nhân cùng Sơ Tranh giằng co một trận, Sơ Tranh chờ đến hơi không kiên nhẫn.



Mặc dù cô nói có nhiều thời gian, nhưng không muốn cứ ngồi như thế.



Cho nên Sơ Tranh bắt đầu "không quá hữu hảo" uy hiếp.



"Tôi nói tôi nói..." Dư lão phu nhân đau đến phát run, đáy mắt mang theo sự hoảng sợ.



Bà ta không muốn chết...



Sơ Tranh buông bà ta ra: "Nói sớm có phải tốt hơn không."



Dư lão phu nhân sợ hãi liếc nhìn cô một cái, đáy lòng cuồn cuộn cảm xúc chỉ có chính bà ta mới hiểu.



Đại thiếu gia Dư gia chết, không có quan hệ gì với Dư Tẫn, nhưng Dư Tẫn xui xẻo, đúng lúc đụng phải.



Năm đó Dư lão phu nhân gả cho Dư lão gia, cùng nhiều oanh oanh yến yến như thế đấu đá, bị người thiết kế hãm hại mất đi năng lực sinh đẻ.



Nhưng muốn đứng vững gót chân ở Dư gia, sao có thể không có con?



Dư lão phu nhân liền tìm một biện pháp.



Bà ta mua chuộc người bên cạnh, giả mang thai.



Lại mua chuộc bác sĩ, khi sinh con, để người phụ nữ mang thai đã sớm chuẩn bị xong, sinh đứa bé ra.



"Dư lão gia tin à?"
Quyền lợi cao hơn tất thảy.



Sơ Tranh và Hoa Xán đi ra khỏi nhà cũ Dư gia, lại thấy bên ngoài có mấy chiếc xe ngừng lại.



Dư Tẫn và Dư Nguy đều ở đây.



Dư Tẫn lười biếng dựa vào cửa xe, cả người đều rất buông lỏng: "Nhị ca đến tìm lão gia sao?"



Dư Nguy đứng trên bậc thang, đưa lưng về phía Sơ Tranh, không nhìn thấy thần sắc của anh ta.



"Ngũ đệ nói gì vậy, anh chỉ đến thăm lão phu nhân."



Dư Tẫn nở nụ cười, ánh mắt nghiêng ra, rơi vào trên người Sơ Tranh, hắn lập tức đứng thẳng người: "Bảo Bảo."



Sơ Tranh dẫn theo Hoa Xán đi ra khỏi cửa lớn Dư gia: "Sao anh lại tới đây?"



"Tới đón em."



"Về thôi."



Dư Tẫn không hỏi gì cả, mở cửa xe cho Sơ Tranh.



Sau khi Sơ Tranh lên xe, Dư Tẫn nhìn Dư Nguy: "Nhị ca, anh cẩn thận tìm đi, nói không chừng lão gia ở ngay chỗ này đấy."



Dư Nguy đúng là đến tìm Dư lão gia.



Từ sau khi Dư Tẫn cầm quyền, rốt cuộc không có ai từng nhìn thấy lão gia nữa.



Những nơi có thể tìm anh ta đều đã tìm.



Nhà cũ bên này vẫn luôn là lão phu nhân ở, có người hầu hạ, cũng không có ai từng thấy lão gia.



Nhưng anh ta không yên lòng, tự mình đến tìm, kết quả vẫn không tìm được gì cả.



"A —— "



Trong nhà cũ của Dư gia đột nhiên vang lên một tiếng hét.



Dư Nguy kinh ngạc, đột nhiên xoay người chạy vào bên trong.



Trong phòng, Dư lão phu nhân đổi một thân trang phục ung dung hoa quý, châu báu đeo trên người.



Bà ta ngồi ngay ngắn ở chủ vị, cổ tay để lên bàn, máu tươi theo bàn, chậm rãi chảy xuôi xuống.



Dư Nguy bị vũng máu kia làm hết hồn: "Lão phu nhân? Nhanh, gọi xe cứu thương!"