Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1042 : Xa gửi quãng đời còn lại (36)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dư lão phu nhân tự sát được cấp cứu kịp thời.



Nhưng người dường như có chút không đúng, cả ngày nói chuyện lộn xộn, tinh thần xảy ra vấn đề.



Dư lão phu nhân điên rồi.



Sơ Tranh lập tức nói: "Không liên quan đến em, khi em đi ra, bà ta còn rất tốt."



Dư Tẫn cười: "Bảo Bảo, anh cũng không hoài nghi em."



Sơ Tranh: "Vậy anh nhìn em như thế làm gì?"



Dư Tẫn xích lại gần cô: "Bảo Bảo không có lời nào muốn nói với anh sao?"



Cô ở trong nhà cũ của Dư gia, nói chuyện gì với lão phu nhân?



Vì sao sau khi cô rời đi Dư lão phu nhân lại lựa chọn tự sát?



"Em có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải đồng ý với em, bình tĩnh một chút?"



"Anh vẫn luôn rất bình tĩnh." Dư Tẫn ngắm ngắm ngón tay Sơ Tranh.



"..."



Em không nhìn ra.



Anh mẹ nó muốn hắc hóa liền hắc hóa.



-



Sơ Tranh nói đơn giản lại mọi chuyện cho Dư Tẫn nghe một lần.



Giấu diếm?



Không thể nào.



Thẻ người tốt là một người trưởng thành thành thục, phải có dũng khí gánh chịu chân tướng.



Dư Tẫn nghe xong xác thực rất bình tĩnh, mặt mày luôn luôn lười biếng mệt mỏi cũng đều lạnh xuống, như thế không phải rất bình tĩnh sao.



"Chính là nói, người cha thân ái của anh, cũng tham dự vào chuyện này?"



Trước kia hắn vẫn cảm thấy là bởi vì thân phận của hắn, những người kia mới không tin hắn.



Nhưng khi nhìn thấy kết quả mới phát hiện, đó căn bản chỉ là một âm mưu.



"Bà ta nói như vậy."



"Cuối cùng người bức tử mẹ anh cũng là ông ta?"



"..." Chuyện này không dễ nói lắm, Dư lão phu nhân nói người cuối cùng mẹ Dư Tẫn gặp là Dư lão gia, nhưng chuyện này hiện tại chỉ có Dư lão gia rõ ràng.



Dư Tẫn trầm mặt một lát, đột nhiên cười lên.



Sơ Tranh: "..."




Khi Dư Tẫn nghe thấy những lời, kỳ thật đáy lòng vẫn rất bình tĩnh.



Nhưng khi hắn về tới đây, vẫn cảm thấy có chút khó chịu.



"Anh cũng là con của ông ta, sao ông ta..."



"Chí ít anh còn sống." Sơ Tranh nói: "Nghĩ lại Đại ca của anh đi."



Dư Tẫn: "..."



Sơ Tranh giơ tay, che trên mu bàn tay hắn: "Dư Tẫn, về sau em sẽ ở bên anh."



Dư Tẫn rầu rĩ nói: "Ừ..."



Sơ Tranh thở ra một hơi: "Cho nên, anh có thể buông em ra trước không?" Em sắp hít thở không thông!!



Dư Tẫn: "..."



-



Lúc xuống lầu Sơ Tranh đeo kính râm, chú Bạch thần sắc cổ quái, Tống tiểu thư làm cái gì vậy?



Trong biệt thự mà đeo kính râm làm gì?



... Mặc dù rất có khí thế của đại lão.



Làm một quản gia tận tụy, chú Bạch cân nhắc lại, tiến lên hỏi thăm: "Tống tiểu thư ngài là..."



Dư Tẫn nhịn cười, ở phía sau phất tay, ra hiệu chú Bạch đừng hỏi gì cả.



Khi Sơ Tranh ăn sáng cũng không tháo kính râm xuống.



Khóe miệng Dư Tẫn ngậm lấy ý cười yếu ớt: "Bảo Bảo, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi." Quá nhiều chuyện phải làm, bọn họ còn chưa đường đường chính chính hẹn hò đâu.



Sơ Tranh không chút khách khí cắm đao: "Anh làm xong việc rồi?"



"... Không có." Dư Tẫn nghĩ đến một đống chuyện phải làm, cả người đều không tốt.



Rất muốn cùng Bảo Bảo hẹn hò mà!!



Sơ Tranh đẩy kính râm, tiếp tục cắm đao: "Vậy anh còn không đi?"



Dư Tẫn lề mà lề mề rời đi, chờ đi ra khỏi biệt thự, Dư Tẫn lập tức đổi mặt.



Chú Bạch cảm thán, kỹ năng trở mặt của tiên sinh, càng ngày càng thành thạo.



*



Gấp đôi vé tháng đếm ngược nha!



Cơ hội tiếp theo phải chờ mấy tháng đó!



Oa oa oa!



Tới đi!



Xin hãy ném tấm vé quý báu của các ngươi đi!