Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1044 : Xa gửi quãng đời còn lại (38)

Ngày đăng: 01:37 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đáy lòng Tống Yên Nhiên biết mở cửa không phải lựa chọn chính xác, nhưng cô ta lúc này giống như nhân vật chính trong phim kinh dị, không khống chế nổi bàn tay "tò mò" của mình.



Cửa chính của phòng vừa mở ra một đường nhỏ, một cánh tay trắng nõn liền đặt lên trên cạnh cửa.



Đôi mắt đẹp của Tống Yên Nhiên thít chặt, mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện, nhịp tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài.



Cô ta theo bản năng muốn đóng cửa lại.



Đáng tiếc đã muộn, khí lực của cánh tay kia phi thường lớn, cửa phòng hoàn toàn không đóng lại được.



Tống Yên Nhiên lui về phía sau, cửa phòng chậm rãi mở ra, lộ ra người phía sau.



Trong hành mơ mịt, tiếng chuông chói tai, bén nhọn vẫn đang càn quấy, giống như có thể phá vỡ màng nhĩ của người ta.



Nữ sinh khí thế hung hãn đứng ở trước cửa, không biết có một trận âm phong từ chỗ nào thổi đến, hàn ý âm lãnh, từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.



"Tống... Tống Sơ Tranh..."



Dư Khải đi đâu rồi?



Không phải nói sẽ giải quyết cô sao?



Vì sao bây giờ cô lại ở chỗ này?!



Sơ Tranh vào nhà, Tống Yên Nhiên không khỏi bị dọa đến run chân, tay không nghe theo sai khiến run rẩy, cô ta lui về phía sau, ánh mắt rơi vào đằng sau cô, tận đến khi cửa phòng đóng lại, cũng không nhìn thấy Dư Khải.



"Cô... cô làm gì?" Trong giọng nói của Tống Yên Nhiên mang theo sự run rẩy không che giấu được.



Không thể hoảng hốt.



Bình tĩnh!



Tống Yên Nhiên, mày trông thấy cô ta thì hoảng cái gì!!



"Dư Tẫn đâu?"



"Dư Tẫn nào... Tôi không biết..." Sao cô lại tìm tới chỗ này được, Dư Khải đi đâu rồi!



Sơ Tranh đảo qua gian phòng, cuối cùng rơi vào trên cửa của căn phòng đóng lại.



Cô vừa cất bước, Tống Yên Nhiên liền quay đầu chạy vào căn phòng kia.



Tống Yên Nhiên xông vào bên trong, đột nhiên lại lui ra ngoài, cả người đều run rẩy dữ dội hơn.



Người đàn ông vốn nên nằm ở trên giường, cầm trong tay một con dao rọc giấy, đang giống như cười mà không phải cười dựa vào cửa nhìn cô ta.



"!!!"



Làm sao có thể!




Nhưng rất thích thì làm sao bây giờ.



-



Lúc Tống Yên Nhiên tỉnh lại, trước mắt một màu đen kịt, chỉ nghe thấy bên ngoài rào rào, tiếng tuyết rơi.



Thân thể cô ta bị trói, Tống Yên Nhiên hơi giãy dụa, thân thể bất ổn, ngã xuống phía dưới.



Tống Yên Nhiên cảm giác mình đụng vào đồ vật, đau đến mức cô ta chảy cả nước mắt.



"Tỉnh."



Bên tai Tống Yên Nhiên đột nhiên có một thanh âm nổ tung.



Tống Sơ Tranh!



"Ưm ưm..."



Tống Yên Nhiên muốn lên tiếng, lại phát hiện miệng mình cũng bị bịt lại.



Thứ bịt miệng bị lấy đi.



"Tống Sơ Tranh!" Tống Yên Nhiên lập tức hét lớn một tiếng: "Mày muốn làm gì? Mày thả tao ra, mày dám làm gì tao, ba ba sẽ không bỏ qua cho mày."



"Ông ta có thể làm gì tôi."



"..."



Trong lúc nhất thời Tống Yên Nhiên như bị tắt tiếng.



Sơ Tranh nổi danh phá sản trong giới hào môn.



Ngay từ đầu tất cả mọi người cho là cô đang tiêu pha gia sản của Tống gia.



Nhưng với phương thức đốt tiền kia của cô, Tống gia căn bản không có khả năng chèo chống. Dần dần mọi người liền rõ ràng, có lẽ tiền cô tiêu không phải của Tống gia.



Mà cô và Tống gia cũng không có lui tới gì, giống như đoạn tuyệt quan hệ rồi vậy.



"Ngoan ngoãn trả lời vấn đề của tôi, nói không chừng cô còn có thể nhìn thấy người cha thân ái của mình."



Đáp lại Sơ Tranh chính là tiếng thở hổn hển của Tống Yên Nhiên.



"Dư Khải bảo cô lừa gạt Dư Tẫn đến đây làm gì?"



Tống Yên Nhiên chỉ có thể dựa vào âm thanh, phân rõ vị trí của Sơ Tranh, cô ta "nhìn" sang phía bên cô.



"Không phải mày rất lợi hại sao, tự mày tra... A..."



Tống Yên Nhiên kêu thảm một tiếng, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh.



Cô ta cắn cánh môi có chút tái nhợt, ác độc mở miệng: "Mày chỉ dựa vào việc bò lên giường đàn ông, mới có được hết thảy như bây giờ, Tống Sơ Tranh, mày cho là mình thanh cao lắm sao? Mày chính là @# $..."